Nói giống như tận mắt nhìn thấy Cảnh Thần Hạo sai Mẫn Lệ đụng xe của Hoắc Đông vậy
“Cảnh tổng, ngài không đi xem Mãn Lệ sao?” anh ta một mình ở trong bệnh viện, sẽ không phải có nhà báo đóng giả thành bác sĩ hộ lý, đi vào có ý đồ phỏng vấn anh ta?
Cảnh Thần Hạo đôi tay nắm chặt lấy vô-lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, “không cần”
“Vậy biết là làm thế nào bị lộ ra ngoài chưa?” trước đây anh ấy nói chỉ có hứng thú với điều này
Tối qua chắc đã phong tỏa tin tức rồi, nhưng vẫn bị lộ ra ngoài, bên trong nhất định có chỗ nào đó bị lộ ra
Anh nhìn ánh đèn giao thông sáng lập lòe ở phía trước, giảm tốc đọ xe xuống, “bệnh viện có một ý tá nợ tiền, Hoắc Thị gần đây khá nổi, biết được tin tức này khẳng định có thể bán được không ít tiền, 10 vạn tệ bán rồi”
Loại tin tức này cho dù có bán ra ngoài, cũng chỉ sẽ báo cáo tin va chạm hai chiếc xe của Hoắc Đông và Mẫn Lệ, nhưng mà vừa mới bắt đầu thì đã lôi kéo Cảnh Thần Hạo liên quan
Đây rõ ràng không phải là nhắm đến Mẫn Lệ, mà là nhắm đến Cảnh Thần Hạo
Đèn đỏ hiện lên chiếc xe dừng lại, cô quay hẳn đầu sang nhìn chằm chằm anh, từ từ nói, “Âu Dương Lập?”
Anh nhếch đuôi lông mày, “thông minh”
“Em cảm thấy anh mới là lợi hại, đây mới chưa tới 2 tiếng đồng hồ, anh có cần phải điều tra rõ ràng nhanh như thế không, một chút thách thức đều không có” cô ngoảnh đầu lại nhìn về phía trước, chiếc xe nhanh chóng phóng đi, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng ngược về sau
“Thích Thịnh Thiên bản thân làm việc không đáng tin cậy, tốc độ như thế này đã là rất chậm rồi” anh sớm kêu cậu ta phong tỏa tin tức, cho dù phía sau có tuyên bố bất kỳ tin tức nào có liên quan, bắt buộc có bọn họ đến chủ đạo
Bây giờ cục diện như thế này, thì để Thích Thịnh Thiên đi lo thu dọn
Cô mím môi không nói gì, sau khi cất điện thoại rồi mới nghĩ ra, ngày mai là thứ 7, đây không phải rõ ràng có thể ở nhà nghỉ ngơi rồi đó sao
Cảnh Thần Hạo làm thế nào?
Cùng nhau trôi qua cuối tuần?
Cô lập tức lắc lắc đầu, từ sáng đến tối đối diện với nhau 2 ngày, sẽ xảy ra chuyện đó!
Dương Dương cửa quan này không thể qua nổi rồi!
Chiếc xe chạy được một đoạn đường, cô mới từ từ mở miệng, “Cảnh tổng, ngài có từng nghĩ cuối tuần ngài phải về nhà chứ?”
“Anh đây không phải đang trên đường về nhà đó sao?” anh vừa nói thì càng tăng tốc
Cô không phải là có ý về nhà nhanh chút!
Thôi vậy, thế nào thì như thế, cô chẳng có gì mà không thể tiếp nhận được cả
Hai người xuống xe, cánh cổng của khu tiểu chung cư được mở từ bên trong, Tiểu Dương từ bên trong đi ra
“Cảnh tổng, tin tức cuộc họp báo của hôm nay, chúng tôi ở nhà cũng đã coi rồi, tiểu thiếu gia chỉ nói hai từ” Tiểu Dương giơ ngón tay lên ký hiệu cắt kéo
Bùi Nhiễm Nhiễm đứng ở bên cạnh có hứng thú nhìn về phía anh ta, chẳng trách hôm nay lái nhanh như thế, thì ra là đến để mách lẻo
Nhưng mà cô cũng rất hiếu kỳ, Dương Dương nói cái gì rồi
Cảnh Thần Hạo gật chút đầu, ám thị cậu ta tiếp tục nói
“Hoang phí”
Tiểu Dương chỉ về phía chiếc xe không ở xa đó, “Cảnh tổng, đây không phải là do tôi nói, tiểu thiếu gia nói, tôi tan ca trước à!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng lưng bỏ chạy của Tiểu Dương, sau đó lại nhìn một cái sắc mặt của Cảnh Thần Hạo, đích thực rất khó coi
Cô không tính để ý anh ấy, từ bên cạnh anh đi qua, cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại, ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy anh dường như đang cười
Vừa rồi còn khuôn mặt u ám, lúc này thì nhuộm lên nụ cười tươi vui, có kiểu cảm giác sáng ngời
“Anh bị kích động rồi?”
Anh ôm chầm lấy cô, hai người sánh vai đi vào trong, bên mép có kèm theo nụ cười trả lời câu hỏi của cô, “Nhiễm Nhiễm, chính mình là một gia đình mới gọi hoang phí”
Cô cười cười gượng gạo, “ha ha...”
Quả nhiên bị kích động rồi!
Đi vào trong nhà rồi, Dương Dương Noãn Noãn đều không có ở đây, chức là ở trên lầu, cô có thói quen chào đón bọn trẻ trước, thế là đi lên trên lầu
Cảnh Thần Hạo đương nhiên cũng đi theo sau đi lên, vừa lên đến lầu trên Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Noãn Noãn đang vẽ tranh, trên chiếc váy công chúa màu trắng bị vấy bẩn không ít màu sắc, nhìn lên giống như là một cô búp bê sứ đầy màu sắc
Còn Dương Dương trên tay cầm một quyển sách ngồi bên cạnh cô bé
“Mami! Daddy!” Noãn Noãn đi chân đất đi đến trước mặt hai người họ, Dương Dương đang đọc sách cũng ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, xem như là đã chào hỏi rồi
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Noãn Noãn chạy đến, khi đang chuẩn bị đưa tay ra ôm lấy, Cảnh Thần Hạo lên trước kéo cô ra phía sau, từ từ hạ người xuống, đón lấy cả người vấy bẩn của Noãn Noãn
“Daddy!” thân người bé nhỏ của Noãn Noãn đổ gục lên trên người anh, bàn tay nho nhỏ toàn màu sắc bám lên bộ vest đắt tiền của anh, phút chốc lưu lại dâu ấn hoa hoa xanh xanh
“Noãn Noãn hôm nay chơi có vui không?” Cảnh Thần Hạo mỉm cười nhìn cô bé, cứ để cho bàn tay của cô bé trên người mình “vẽ vời”
“Chơi vui, chú Tiểu Dương và anh trai đều ở cùng con” Noãn Noãn nhìn bà tay của mình, “bẩn quá à!”
Bùi Nhiễm Nhiễm đứng ở bên cạnh nhìn đột nhiên có cảm giác muốn khóc mà không có nước mắt
Đại Boss ngài đẩy tôi ra tự mình lên trước chuyện này cô không hề rất cảm động
Thôi vậy, thân là một người đàn ông hoang phí, một bộ quần áo thôi mà
“Hai người từ từ chơi đùa, mẹ đi nấu cơm trước” cô không thể nhìn tiếp được nữa, bởi vì cảnh tượng này cô đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi
Sau cùng chỉ có thể khiến cho bản thân càng thảm hại, còn phải thu dọn tàn tích
Cô một bên hướng xuống dưới lầu đi một bên nghĩ đến, phải để cho Cảnh Thần Hạo cũng trải nghiệm một chút, nơi bọn trẻ gây náo loạn khó thu dọn nhất rồi
Trên lầu chốc chốc lại phát ra tiếng cười, Bùi Nhiễm Nhiễm ở trong bếp nghe thấy rồi, đặc biệt là tiếng cười của Noãn Noãn rất lớn, xem ra bọn họ hòa đồng khá vui vẻ
Làm xong bữa tối, khi mà lên trên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm, cô liền không thể nào cười được
Bộ đồ vest của Cảnh Thần Hạo biến dạng không nói, đến chiếc áo sơ-mi trắng trên người đều trở thành hoa hoa xanh xanh luôn, đến cả trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó còn có dấu vết hai bàn tay nhỏ bé
Cô lấy điện thoại ra đi đến phía Cảnh Thần Hạo đang làm người mẫu, nhìn thấy rõ ràng dung mạo lúc này của anh, cô không thể nào tiếp tục nhịn được nữa, cười ra tiếng
Điện thoại của cô chuyển sang chế độ chụp ảnh, “em có thể chụp lại ảnh lưu niệm không?”
“Em dám!” Cảnh Thần Hạo không cần nhìn cũng biết dáng bộ của anh lúc này khôi hài đến mức nào
Người phụ nữ ở trước mặt nụ cười toe toét gian xảo, nhìn thôi đã đủ rồi, vậy mà còn muốn chụp ảnh lưu niệm
Cảnh Thần Hạo ngồi ở trên tấm thảm đựng đầy đồ chơi trẻ con, Noãn Noãn đưa tay ra đứng ở bên cạnh sườn của anh, mở miệng giọng nói nũng nịu, “daddy, chụp mà! Rất đáng yêu!”
Đáng yêu?
Anh một người đàn ông, dùng cái gì mà đáng yêu để mô tả?
“Daddy, thật sự rất đáng yêu, daddy cảm thấy Noãn Noãn vẽ không đẹp sao?” cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn màu xanh nhìn chằm chằm về phía anh, chiếc miệng nhỏ bĩu môi, đáng thương vô cùng
Cảnh Thần Hạo mềm lòng, gật gật đầu
Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chắc cơ hội, liên tiên chụp mấy tấm, điều khiến cô vừa ý nhất là trong quá trình này, Noãn Noãn còn liên tục ở trên cánh tay của anh ấy vỗ vỗ, cô ấn chụp liên hoàn, cả quá trình đều chụp lại
Trong lòng cô mãn ý nhìn mấy chục tấm hình trong điện thoại, Noãn Noãn nhìn thấy thế kêu là cũng muốn nhìn hình,Cảnh Thần Hạo đây mới từ trên tấm thảm đứng dậy, cả người như từ trong thùng nhuộm màu lăn một vòng vậy, đến ngay cả Dương Dương đứng ở cạnh mặc mặc quan sát nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như thế, cũng không nhịn nổi mỉm cười
Cô chỉ là cho Noãn Noãn nhìn 1, 2 tấm, rồi thì thu lại điện thoại, “Noãn Noãn ngoan, mami đưa con đi rửa tay trước, ăn cơm thôi”
Cô cảm thấy từ sau lưng xuất hiện bóng người cao lớn, ngoảnh đầu sang nhìn một cái, “anh tự mình rửa”
“Trọng nữ khinh phu” anh nói xong nhặt chiếc áo vest không dám nhìn từ trên mặt đất lên, trí sáng tạo của trẻ nhỏ đúng là khá phong phú, ít nhất màu sắc nhìn khá là tươi mới