Sau đó, Lâm Tri Hiểu vùng ra khỏi vòng tay của anh, cô bước tới ngồi lên so fa, đôi mắt xinh đẹp ấy liếc nhìn anh, “ Anh xem khí chất của người ta rồi quay lại nhìn mình xem!”
“ Khí chất của anh làm sao? Có thằng đàn ông nào mà nửa đêm còn thấy một thằng đàn ông khác ở nhà bạn gái mình mà không lên cơn!” Khi nãy đúng là nhìn thấy hai người chỉ đang nói chuyện nhưng nhỡ đâu anh đến muộn chút nữa, ai mà biết được cái gã bế mạc ấy có làm chuyện súc sinh gì với Hiểu Hiểu của anh hay không!
“ Ha ha.” Lâm Tri Hiểu nhìn anh, cô cười nhạt.
Thích Thịnh Thiên ngồi phịch xuống cạnh cô, anh tính đưa tay ôm cô nhưng cô nhanh chóng dịch người sang bên cạnh.
“ Hiểu Hiểu......”
“ Lẽ nào anh không có gì cần nói với em sao?” Cô trân trân nhìn anh, nếu không phải khi nãy Bế Mộ nói cho cô hay thì đúng là cô chẳng thể biết có người đã làm chuyện đó từ rất lâu trước, phá hoại buổi coi mắt của cô.
Anh ta đúng là được quá mà!
“ Hai ngày nay anh đang điều tra theo sát vụ án, gạt em sang một bên, để tối nay anh bù cho em.” Anh vẫn không dừng lại mà tiếp tục xích gần cô.
Lâm Tri Hiểu lạnh mặt, tiếp tục dịch người đi, “ Chuyện em nói không phải cái này!”
“ Chuyện của Trần Nhan không phải đã qua rồi hay sao? Thực sự giữa anh và cô ta không hề có gì cả! Em phải tin anh!” Anh cũng dịch người theo cô, tay quờ lấy cô nhưng lại hụt.
Vì Lâm Tri Hiểu đã đứng hẳn dậy, cô nhìn thẳng vào anh.
“ Hiểu Hiểu......” Anh đã làm sai gì chứ, không cho anh chút gợi ý thì làm sao anh biết được!
“ Thích Thịnh Thiên, có phải anh đã lập mưu nhắm vào tôi từ lâu rồi không?” Cô chẳng từng phát hiện mà cái ngày hôm đó còn cảm ơn anh tha thiết vì đã có mặt kịp thời ở đó.
Không để cô phải một mình đối diện với chuyện mất mặt như vậy, nhưng anh thì sao! Hóa ra tất cả đều là lừa dối!
“ Hiểu Hiểu, đúng là anh đã nhắm đến em từ lâu, không phải em cũng đã từ chối anh từ lâu rồi sao?” Anh đứng dậy, đứng đối diện với cô, với người vợ tương lai của mình kiểu gì anh cũng phải chiều.
Để cho cô bực lên thì chính anh cũng chẳng còn phúc lợi gì!
“ Cái em nói là lần trước khi em đi coi mắt rồi anh đột nhiên xuất hiện!” Cô còn làm tóc, nhưng rồi sao!
Cuối cùng lại bị người đàn ông này đồn tiếu bên ngoài!
“ Hiểu Hiểu, anh......” Không phải anh đột nhiên xuất hiện đâu!
Anh vẫn luôn có âm mưu sẽ xuất hiện đấy chứ, không thì giờ này người đang ôm người đẹp lại không phải anh mà là bế mạc rồi!
Cho nên anh rất vui lúc đầu đã làm một kẻ tiểu nhân!
“ Anh anh anh anh! Anh đúng là cố ý! Phạt anh tối nay không được vào phòng em nữa!” Cô quá mệt nên giờ muốn đi nghỉ.
“ Hình phạt này nặng quá, anh không chấp nhận, hơn nữa không phải anh chỉ muốn tốt cho em sao? Em thử nghĩ xem, nếu em bị anh ta thích thì sẽ rắc rối biết bao! Anh còn phải bỏ thêm thời gian ứng phó với tình địch, trong khi đáng lẽ nên dùng số thời gian đó cho em!” Anh vừa đưa tay, cô lại lùi lại!
“ Lâm Tri Hiểu, em thử chạy!” Lẽ nào cô lại vì một chuyện lâu lẩu lầu lâu như vậy mà tức giận sao?
Cô chạy rất nhanh, anh còn nhanh hơn, hai người đối mặt nhau ở cửa phòng.
Cổ tay cô bị anh nắm chặt lấy, cô bất lực đành quay mặt lại trợn anh, “ Cách làm của anh có phải không đúng lắm không “
“ Anh nắm lấy tay bạn gái mình, không được sao?” Thích Thịnh Thiên kéo lấy cổ tay cô, nắm chặt, cơ thể cô cũng ngả vào lòng anh.
“ Cái em nói là anh của hồi đó, không phải bây giờ, đương nhiên bây giờ cũng vậy!” Rõ ràng cô đang giận, lại đi ôm cô như thế.
Cúi đầu nhìn gương mặt phẫn nộ của cô, anh càng tiến sát đến, “ Chuyện từ xa xưa như vậy rồi thì đừng nên chấp nhặt nữa làm gì. Không bằng trân trọng hiện tại, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng em ạ.”
“ Tự anh lên lầu ngủ đi! Xem về sau anh còn lừa tôi nữa không!” Cô bắt buộc phải cứng rắn một lần, không thì về sau chắc chắn sẽ bị anh đè đầu cưỡi cổ mất.
“ Anh……không lừa em, người anh lừa rõ ràng là bế mạc, sau đó anh ta đi khỏi, em đã quên chuyện hôm đó rồi sao? Anh không hề lừa dối em!”
“ Là Bế Mộ!” Lâm Tri Hiểu chỉnh lại cách ăn nói của anh.
“ Như nhau thôi, mấy người dưng anh chẳng quan tâm anh ta tên Bế Mộ hay bế mạc!” Thích Thịnh Thiên bỗng bế bổng cô lên, đi vào trong phòng, anh quay người đạp cửa lại.
“ Thích Thịnh Thiên, anh bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra!” Anh còn không buông ra cô sẽ giận cho anh ta xem.
“ Không bỏ, Hiểu Hiểu của anh sao anh phải bỏ! Anh đè cô lên giường, đôi mắt nhìn cô chăm chăm, “ Em nghĩ kỹ đi, có phải hôm đó anh không hề lừa em không!”
Cái tên bế mạc đó không ngờ lại nhỏ nhen như vậy, không ngờ hắn lại đi hót chuyện cũ như trái đất vậy với Tri Hiểu, hơn nữa còn nhân lúc anh không có mặt!
Hình như hôm đó……anh không lừa cô, nhưng chuyện này lại là lỗi của anh.
“ Em trách anh như vậy có phải vì muốn đến với anh ta không?”
“ Không phải! Anh đang nghĩ gì vậy! Em đang hoài nghi về nhân phẩm của anh thôi! Lại thêm chuyện của Cảnh tổng, em cảm thấy phẩm cách của anh khá kém, cần phải xem xét lại!” Chuyện đó không chỉ mình Bùi Nhiễm Nhiễm để tâm mà đó cũng là một cái gai trong lòng cô.
Nếu không phải có Thích Thịnh Thiên đứng giữa dàn xếp thì Nhiễm Nhiễm đã sớm biết được và chẳng kéo theo những hậu quả phía sau nữa.
Thích Thịnh Thiên nhìn gương mặt nghiêm chỉnh của cô, anh cũng khựng lại, không còn giữ gương mặt cười đùa hớn hở khi nãy nữa, anh nghiêm túc nhìn cô.
“ Chúng mình……kết hôn nhé?” Sau này không cần phải lo lắng gì nữa.
“ Em đang giận, còn anh lại đang cầu hôn! Thích Thịnh Thiên anh có thể tùy tiện hơn chút nữa?” Nói gì thì cô vẫn là một người phụ nữ chứ?
Cầu hôn có thể tùy tiện như vậy được sao?
“ Tùy tiện thêm chút nữa?” Ánh nhìn của Thích Thịnh Thiên dần trườn xuống dưới, chiếc cổ trắng ngần cùng xương đòn gánh quyến rũ, chiếc váy ngủ kéo xuống chút nữa thì……
Anh nuốt nước bọt, thân dưới réo chuông, máu trong cơ thể bắt đầu sục sôi, ánh mắt anh như có thể phóng ra lửa.
Lâm Tri Hiểu đưa tay, tát cái ‘bốp’ lên đầu anh, “ Nhìn gì mà nhìn, còn không mau xuống khỏi người em!”
Anh không bị đánh đau, ánh mắt ngước lên nhìn cô, “ Tối nay em muốn ở trên à?”
Hình như hai người không cùng chung tiếng nói?
Cô nói vậy khi nào?
Lưu manh!
Mặt dày!
Sở khanh!
Trong đầu lúc nào cũng toàn mấy chuyện đó!
“ Anh cút xuống!” Cô quát!
“ Theo em thì nằm trên giường chăn gối không đủ thoải mái? Xuống đâu? No no no!” Anh không muốn xuống đâu cả.
“ Thích Thịnh Thiên, anh như vậy thì có cầu hôn ở đâu cũng sẽ bị cự tuyệt thôi, anh cứ đợi mà xem!” Anh ta dám làm vậy với cô, nhất định sau này cô sẽ đè anh ở lĩnh vực khác.
“ Anh sẽ tìm nơi chỉ có hai chúng mình để cầu hôn, có bị từ chối cũng chẳng sao.” Mặt anh vốn đã dày, có dày thêm chút nữa không ảnh hưởng, nên có bị từ chối anh vẫn có thể ngay lập tức làm lại từ đầu.
“ Cả đời này tôi sẽ không đồng ý đâu!”
“ Không sao, khi em trở thành bà lão, thì anh sẽ thành lão công công( tức người chồng), như vậy cũng sẽ được ở cạnh em đến hết đời! Giấy kết hôn đã là gì, chỉ là một tờ giấy bỏ đi, không có nó anh cũng vẫn đối tốt với em như thường.” Xem xem anh sẽ yêu thương cô thế nào, tối nào anh cũng sẽ ‘ yêu’ cô.
“ Em mệt rồi, anh có thể đừng động đậy nữa được không!” Khi nãy cô cũng bị Bế Mộ đánh thức, giờ lại bị anh làm phiền.
Sao cô lại đen đủi thế cơ chứ!
“ Ừm, không động đậy.” Anh không động đậy nhưng ôm cô ngủ thì vẫn được chứ!