"Thật chứ?" ánh mắt của Cảnh Thần Hạo chìm đắm nhìn cô, xoa xoa mái tóc của cô ta, "anh đã nấu canh chân giò hầm củ từ cho em rồi."
"Anh hầm à?" cô ta cố ý hỏi
Nếu biết vậy anh không cần phải xuống bếp làm gì.
"Nhiễm Nhiễm, việc này hơi khó, lần sau anh làm với em." Cảnh Thần Hạo chầm chậm sờ vào bụng lớn của cô ta, vừa mới sờ nắn cái bụng thì cô ta kêu lên.
"Á......"
"Sao vậy?" anh ta sợ đến nổi lập tức buông tay anh ta ra.
"Con đá em." Bùi Nhiễm Nhiễm kéo lấy tay anh ta sờ vào bụng mình lần nữa, "là chỗ này nè, vừa mới đá em một cái."
"Không ngoan, đợi sau khi con ra đời rồi, anh thay em báo thù nhé." Cảnh Thần Hạo sờ vào vị trí đó, bây giờ không cảm thấy thai động rồi.
"Anh nỡ lòng nào? Em thì không nỡ đánh con đâu." Bùi Nhiễm Nhiễm cười nhúc nhích thân người về phía trước, "anh cảm thấy là bé trai hay bé gái?"
"Đều được cả." anh ta ôm cô tựa vào người mình, "con của chúng ta, trai gái đều được mà."
"Em cũng vậy." cô ta vén cái chăn trên người ra, "canh giò heo hầm củ từ, tôi đến đây!"
Nhìn tinh thần và bộ dạng có vẻ thèm ăn rồi, Cảnh Thần Hạo cười nhẹ nhàng, giúp cô ta mặc quần áo, đỡ cô ta xuống nhà ăn cơm.
Khẩu vị của Bùi Nhiễm Nhiễm cực kỳ tốt, ăn uống ngon lành.
Sau khi ăn xong, cô ta ngồi trên ghế sofa sờ vào bụng lớn của mình, nghiên đầu nhìn Cảnh Thần Hạo đang bưng ly nước đến, "anh xem em có phải mập lên không nào?"
"Cái bụng to lên nhiều." Cảnh Thần Hạo đến bên cô ngồi xuống, "uống nước."
"Ý em không phải là cái bụng, nói về cái khác cơ!" gần đây cô ta ăn rất ngon, càng ăn càng nhiều.
Cảm thấy thể trọng của mình không ngừng tăng lên.
Ánh mắt của Cảnh Thần Hạo mê muội không ngừng nhìn vào phần ngực của cô, giọng điệu bình tĩnh nói, "đúng là có lớn lên nhiều."
Nhận thấy được ánh mắt anh nhìn vào vị trí đó, cô ta mắc cỡ trợn mắt nhìn anh ta, "còn đâu nữa?"
"Nói tóm lại, đúng là có mập hơn tí, nhưng vẫn ổn, vẫn đẹp mà." Anh ta thừa thế ôm lấy eo cô ta, "mập tí mới tốt."
"Đối với anh thì tốt rồi, có cảm xúc, có sờ mó cũng sung sướng, còn em thì sau khi sinh xong lại phải giảm cân rồi!" cô ta uống từng ngụm nước nhỏ, giả vờ bất mãn nói.
"Anh sẽ luôn ở bên em mà." Cô ta muốn đến phòng tập gym, anh cũng đi cùng với cô.
"Em không cần anh đi cùng! Anh nghĩ xem nếu chúng ta cùng đi tập gym thì có tập được hay không?" vả lại phòng tập gym là nơi nguy hiểm như thế.
"Em phải có lòng tin với sức kiềm chế của anh, ở những nơi đó, chỉ ngắm em thôi, tuyệt đối......" bỗng chốc giọng nói của anh bị gián đoạn và kề bên tai cô nói, "tuyệt đối không tập luyện đâu."
Làm sao có thể không nghĩ ngợi lung tung chứ? Chắc chắn có.
"Em hiểu mà!" cô ta uống hết nước, "em muốn đi đi lại lại, tập thể dục, sau này sinh đẻ sẽ dễ dàng hơn."
"Được, để anh đi cùng em."
"Hôm nay anh có thời gian rảnh sao?" anh đã luôn bận trong thời gian khá lâu rồi.
"Anh không rảnh, anh đang bận ở bên em này."
"......"
Vậy cũng gọi là bận sao?
Được thôi, xem như anh bận vậy!
Trong tận đáy lòng của cô đang trổi dậy một sự cảm động nhè nhẹ, trong lúc công việc bận bịu thế này, vì muốn ở bên cô nên anh bằng lòng gạt bỏ hết tất cả, cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc ơi là hạnh phúc.
Trong công viên mùi thơm của hoa cúc nở ngào ngạt, những tán lá úa vàng rơi lả tả, buổi sáng vừa quét dọn hết đóng lá ấy, không bao lâu sau lại rơi đầy vườn, mặt đất nhuộm một màu vàng kim, hôm nay gió có vẻ lớn.
"Trời đã mưa sao?" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy những giọt nước đọng trên tán lá dưới chân mình, thế mà cô không hay biết gì.
"Chắc vậy." Cảnh Thần Hạo cũng không rõ.
"Được thôi!" cô ta hiểu rằng công việc của Cảnh Thần Hạo rất bận rộn, buổi sáng trong phòng luôn ở bên cạnh cô, nhất định công việc rất bận rộn.
"Liên quan đến chuyện của ba, cho dù mẹ em có nói gì thì anh cũng đừng để trong lòng, em tin tưởng anh, em biết chuyện của ba không có liên can đến anh." Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta cười nói.
"Nhất định sẽ không phụ lòng của bà xã, sự việc của cha vợ anh thật sự không biết gì cả." nếu như anh mà biết sẽ cho người vào tù trị bệnh cho ông.
Nhưng mà ông ấy luôn giữ trong lòng không nói ra, lúc đau đớn đều chịu đựng một mình, cho đến khi ông ta qua đời mới biết ông bị ung thư dạ dày, vả lại là giai đoạn cuối.
"Không biết thì không biết thôi, mẹ em cứ cho rằng chuyện nhà em đổ vỡ đều có liên can với anh, cho nên tất cả những chuyện xấu gì đều đổ đổi cho anh! Em đang hoài nghi mình có phải con ruột của mẹ không đây, mẹ chưa từng suy nghĩ đến hạnh phúc của em cả? cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của em, thực sự cảm thấy rất khổ sở khi là người đứng chính giữa!"
Bên là chồng, bên là mẹ, cô phải chọn một trong hai người, nhưng hai người cô đều muốn chọn cả, không muốn mất ai hết.
Họ là một gia đình với nhau, tất nhiên là nên ở cùng nhau, đồng lòng với nhau, bỗng nhiên mẹ lại ra chiêu này, cô ta thật sự không thích ứng, không thể nào chấp nhận được.
"Mẹ không nỡ để con gái mình lấy chồng thôi, bao năm không gặp giờ lại gã đi mất rồi." Cảnh Thần Hạo an ủi cô.
"Em không nghĩ như vậy, mẹ có khả năng......" Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "em cũng không hiểu mẹ muốn gì, có thể xa cách nhau khá lâu nên em không hiểu mẹ, và mẹ cũng không hiểu em muốn gì."
"Từ từ sẽ hiểu thôi, gặp mặt nhiều, thì sẽ hiểu em thôi, và cũng sẽ hiểu được anh bị oan." Cảnh Thần Hạo ôm lấy cô ta đi về sau, "những sự việc này tạm thời gác qua một bên đi, mẹ trở về rồi từ từ sắp xếp cũng được, giờ sức khỏe của em là quan trọng nhất."
"Ừm, em biết rồi, nên ngày mai em thật sự không muốn đến gặp mẹ." Bùi Nhiễm Nhiễm lần nữa gật đầu.
Vào ngày thứ 2, thành phố A đang mưa rất lớn, cô ta cũng không thể ra ngoài được, thời tiết như thế, Cảnh Thần Hạo lo sợ cô ra ngoài sẽ bị trơn trượt, nguy hiểm lắm!
Cô định tạm ở nhà một ngày, không ngờ Lâm Tri Hiểu lại dẫn Tiểu Mật Nguyệt qua đây chơi.
Cảnh Thần Hạo đã đến công ty rồi, nên cô mới không cần kiêng cử gì mà chơi với Tiểu Mật Nguyệt.
Tiểu Mật Nguyệt bò chơi trên tấm thảm, bò mệt rồi lại bám lên người của Nhiễm Nhiễm, cô bèn bế cô bé lên ghế sofa.
Không ngờ Tiểu Mật Nguyệt lại bò lên người cô ta, ngồi trên đùi cô, sau đó chui cái đầu nhỏ nhắn vào ngực cô, "sữa sữa......"
"Khụ khụ......" trên tay Lâm Tri Hiểu đang cầm bình sữa, nhìn thấy cái tay nhỏ xíu của Tiểu Mật Nguyệt ấn vào ngực của Bùi Nhiễm Nhiễm, "Mật Nguyệt, con đang làm gì thế? Con là bé gái, phải tự trọng tí nhé!"
"Nhiễm Nhiễm, lớn nhiều rồi đó!" Lâm Tri Hiểu uống thử sữa đang cầm trên tay, ngồi bên cạnh cô bé, "Mật Nguyệt, mami bên đây này."
Mật Nguyệt nhìn mẹ tí rồi quay sang lấy tay tiếp tục ấn vào ngực của Bùi Nhiễm Nhiễm, dụi đầu vào ngực của cô ta, "Mật Nguyệt, tuy dì là mẹ chồng tương lai của con, con cũng không nên như vậy."
Bùi Nhiễm Nhiễm đắm chìm nhìn Tiểu Mật Nguyệt, ôm lấy thân hình bé bỏng của cô bé, "đi qua mami con kìa."
Tiểu Mật Nguyệt dường như hiểu được Bùi Nhiễm Nhiễm nói chuyện, lủi thủi nhìn cô ta, chu mỏ lên, nhưng cô bé không phản kháng lại được, và được Lâm Tri Hiểu bồng đi.
Nằm trong lòng của Tri Hiểu, cô bé vui vẻ lấy tay ôm bình sữa bú một cách vui vẻ, sữa chảy ra ngoài miệng cô bé.
Lâm Tri Hiểu lau miệng cô bé, nhìn bộ dạng bú hì hục của cô bé, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.