Đây là lần đầu sau khi lão tử nhà Thích gia qua đời bọn họ đến Thích gia.
Biệt thự to như vậy mà treo toàn lụa trắng, cảm giác mất mát ẩn hiện trong lòng.
“Tháo xuống hết cho tôi.” Câu đầu tiên sau khi Thích Thịnh Thiên vào.
Nhưng người hầu trong nhà không nghe lời anh, ai cũng nhìn Thích đại thiếu đang đứng phía sau anh.
“Nhị thiếu gia nói mấy người không nghe thấy sao?” Thích đại thiếu nghiệm nghị nói.
“Dạ! Lập tức tháo xuống!” Người hầu bắt đầu làm việc.
Lâm Tri Hiểu kéo cánh tay của Thích Thịnh Thiên, nhìn xem phản ứng của anh, anh tỏ vẻ rất không quan tâm.
Kiểu như anh có phải nhị thiếu gia Thích gia hay không cũng không quan trọng.
Tiến vào trong đại sảnh, Trần Nhan rót cho họ ly trà, rồi ngồi xuống bên cạnh Thích đại thiếu.
Lâm Tri Hiểu nhìn ly trà trước mặt, cô không biết bây giờ Thích Thịnh Thiên đang nghĩ gì, nãy giờ anh ấy cứ im lặng.
Thích lão gia tử đem toàn bộ gia sản giao hết cho Thích đại thiếu, riêng anh một cọng lông cũng không có!
Mặc kệ Thích Thịnh Thiên không phải con do vợ chính sinh ra, nhưng anh cũng là con của ông ấy mà.
Cô không phải quan tâm gia sản, chỉ là sợ anh trong lòng không thoải mái.
“Công ty giao cho em!” Bỗng nhiên Thích đại thiếu mở miệng.
“Tôi không muốn!” Thích Thịnh Thiên lập tức trả lời.
“Trong nhà còn có rất nhiều bất động sản, còn có......”
“Tôi không cần!” Thích Thịnh Thiên ngắt lời anh.
“Vậy em muốn gì? Em muốn gì cũng có thể lấy đi, lúc ba lập di chúc có nghĩ tới em, ba luôn nhớ tới em, chỉ là lúc đó ba quá xúc động thôi.”
“Anh nói cái gì cũng không có ý nghĩa, tôi cái gì cũng không muốn, hôm nay tôi tới đây là muốn nói rõ với anh, tôi không có ý định quản lý một công ty, tôi cũng không thích mấy việc này.” Thích Thịnh Thiên uể oải vươn vai, “Vậy đi, sau này chúng ta cũng đừng liên lạc gì với nhau nữa, tạm biệt!”
Thích Thịnh Thiên ôm Lâm Tri Hiểu đứng dậy, “Hiểu Hiểu, sau này em có muốn ở bên anh như vậy không?”
“Đương nhiên muốn, em gả cho anh, không phải gả cho thân phận nhị thiếu gia Thích gia của anh, chúng ta về nhà đi.” Lâm Tri Hiểu nhìn anh cười.
“Đúng là bà xã tốt của anh!” Thích Thịnh Thiên hôn lên má cô một cái, cùng cô rời đi.
Bọn họ vừa đi được vài bước, phía sau đã vang lên tiếng của Trần Nhan.
“Thích Thịnh Thiên, anh muốn làm gì! Đứng lại!” Trần Nhân đi về phía họ.
“Cô còn chưa gả vào đây, muốn làm loạn gì ở đây, bây giờ cái gì tôi cũng không cần, cô còn muốn gì nữa, hay muốn ngay cả họ của tôi, tên của tôi, con của tôi cũng cướp đi hết.” Thích Thịnh Thiên giận dữ nhìn cô.
“Em không phải ý đó, ý của em là anh của anh thật lòng muốn cho anh, anh……”
“Tôi cũng thật lòng không muốn, tôi chưa từng ở lại Thích gia quá một ngày, cái gì cũng không biết, vả lại ba đã giao hết cho anh ấy, là muốn giao trách nhiệm cho anh ấy, vậy thì cứ tôn trọng di chúc của ba, vậy đi, hôm qua giờ tôi không được nghỉ ngơi, giờ phải về ngủ bù.” Nói xong Thích Thịnh Thiên ôm Lâm Tri Hiểu quay người rời đi.
Thích đại thiếu đứng trên ban công lầu hai, nhìn hai người họ từ từ rời đi.
Không bao lâu sau, nghe tiếng bước chân của Trần Nhan đi đến, “Anh ấy thật sự cái gì cũng không cần.”
“Ừm.” Anh trả lời.
“Đây là chuyện tốt hay xấu.” Trần Nhan đứng kế bên anh.
“Không biết, nhưng em ấy thật sự không cần.” Thích đại thiếu xoay người, nhìn khuôn mặt của cô, “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày kết hôn lại phải hoãn rồi.”
“Em không sao, đừng quan tâm đến em, chỉ cần được kết hôn với anh, bao lâu em cũng đợi được.” Trần Nhan tiến đến ôm eo anh.
Ngoài trời tuyết nhẹ rơi, trong phòng không khí rất yên tĩnh.
......
Tú viên.
Bùi Nhiễm Nhiễm an nhàn ngồi trên ghế salon, cô không ngờ Thích Thịnh Thiên đúng là cái gì cũng không cần.
Mặc dù trong di chúc không chia gì cho anh ta, nhưng anh ta là con trai ruột, theo pháp luật vẫn sẽ được hưởng một phần tài sản.
“Chị Nhiễm Nhiễm, chị đang nghĩ gì vậy?”
Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Ô Quy Hảo, nhìn tay cô đang bưng vật gì đó, “Trong nhà có người hầu, sau em lại phải làm mấy việc này.”
“Tự tay em làm, chị Nhiễm Nhiễm mới cảm nhận được tâm ý của em.” Ô Quy Hảo đưa ly nước trái cây cho Bùi Nhiễm Nhiễm, “Chị có tâm sự gì sao?”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Không có gì, ba của một người bạn qua đời thôi.” Cô uống nước trái cây, chậm rãi nói.
“Nén bi thương, đời người là vậy, sinh lão bệnh tử.” Ô Quy Hảo cười nhàn nhạt.
Bùi Nhiễm Nhiễm uống vài ngụm nước trái cây, cầm cái ly trên tay, quay sang nhìn cô, “Sao hôm nay đến đây tìm chị vậy?”
Ngày nào cô cũng ở trong nhà, có người đến tìm cô trò chuyện đúng là không tệ.
“Sư phụ a! Sư phụ nói gần đây chị rất rảnh rỗi, có thể nghĩ ra bài mẫu thiết kế mới, vừa hay sư phụ có một bản thiết kế sắp gửi ra nước ngoài thi công, kêu em đem đến cho chị xem, xem chị có cảm nghĩ như thế nào, nếu em không mang đến sẽ nói em không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ trừ lương em.” Ô Quy Hảo bĩu môi, “Lương của người ta đã thấp như vậy rồi. Chị Nhiễm Nhiễm sẽ không nỡ đối xử với em như vậy đâu phải không?”
“Không đâu.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cô, “Chị có vài bản thảo chưa sửa xong, em đem cho chị ấy xem đi, nếu cần dùng thì báo chị sửa lại.”
Ô Quy Hảo vội vàng đỡ Bùi Nhiễm Nhiễm dậy, “Chị Nhiễm Nhiễm, cảm giác mang thai như thế nào? Có mệt không?”
“Vẫn tốt, chỉ là thân thể hơi nặng nề với hơi cản trở tầm nhìn thôi.” Cô cúi xuống nhìn bụng mình, “Bụng to quá nên cái gì cũng không thấy.”
“Như vậy thật sự rất bất tiện.” Ô Quy Hảo nhìn bụng cô, chậm rãi dìu cô lên cầu thang.
“Chị Nhiễm Nhiễm, còn chỗ nào không thoải mái không? Bảo bảo trong bụng có ngoan không?” Ô Quy Hảo rất hiếu kỳ.
“Cũng không thể nói ngoan hay không, sau này ra đời rồi mới biết được, vả lại Bảo bảo trong bụng cứ ngọ nguậy, đạp bụng như vậy mới biết là Bảo bảo đang khỏe mạnh, vả lại……” Bùi Nhiễm Nhiễm chậm rãi lên cầu thang, “Vì người chị yêu, chị nguyện ý.”
Bởi vì đây là con của Cảnh Hạo, là con của hai người họ, dù khổ thế nào cô cũng nguyện ý.
“Vì người mình yêu sinh con, đúng là rất tuyệt vời, đáng tiếc bây giờ em vẫn chưa có người yêu a! Chị Nhiễm Nhiễm, chị nói xem em có gả đi được không?” Cô xoa xoa mặt mình, “Em cũng đâu phải xấu xí lắm.”
“Không xấu, rất xinh đẹp." Bùi Nhiễm Nhiễm quay sang nhìn cô, “Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh làm xong việc, biết đâu được thưởng đó.”
“Thưởng thì em không cần, tốt nhất vẫn nên tìm được một người đàn ông thật thà, yêu thương mình là đủ rồi, nhưng nghĩ lại ở một mình như sư phụ cũng không tệ a, một mình đỡ phiền não.”
“Nhưng niềm vui cũng sẽ ít đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy cửa phòng vẽ tranh của mình ra.
Bây giờ bụng cô đã lớn, đi lên cầu thang có chút khó khăn, cô dựa vào cửa thở, “Bên trong ngăn tủ bên phải, cái đầu tiên, em lấy đi!”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------