Hy vọng một ngày cô cũng gặp được một người đàn ông yêu và chiều chuộng cô như thế.
Tất cả món ăn trong hải sản đều tươi mới.
Tối nay, hai người đều tận tình hưởng thụ
Dù sao, ngày mai cũng là cuối tuần.
Mặc kệ cho du thuyền phiêu du trên biển, ngày mai cũng đều như thế.
Thời gian tối đó, Cảnh Bùi Dương đeo trên tay một đôi găng tay mới đứng bên cạnh lột tôm cho Mật Nguyệt, quả là một người đàn ông hình mẫu đảm đang.
Khiến 3 người phụ nữ bên cạnh rất ngưỡng mộ.
"Sau này hai người cũng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử!" Mật Nguyệt cười nói, "nhưng mà, tôi sẽ sớm tí!"
"Cái gì mà sớm tí, rõ ràng là sớm nhiều lắm!" Trúc Tiểu Tiểu kích động nói, "cô mới sinh vài ngày mà đã đính ước cho một người tài giỏi như thế rồi!"
"Chỉ có ma mới biết bạch mã hoàng tử của tôi ở nơi nào!" La Lài vẻ mặt cảm khái.
"Haizz......" Mật Nguyệt do dự một hồi, hoài nghi bản thân xem đã nói điều gì sai.
"Chúng ta tiếp tục ăn đi!" trong cái chén nhỏ trước mặt cô đầy đồ ăn.
Sau bữa cơm tối, Trúc Tiểu Tiểu và La Lài cầm micro hát!
Mật Nguyệt và Cảnh Bùi Dương trên boong tàu hóng gió biển mặn nồng.
"Ăn cái cho tốt nào......" đầu nhỏ của Mật Nguyệt tựa vào lòng cô, "nếu cứ như thế mà ăn, thì sau này sẽ trở thành một người béo phì!"
"Không thể nào, anh sẽ giám hộn em thật sát." Cảnh Bùi Dương cúi đầu dựa vào vai cô, "một năm gần đây, không được mập."
"Tại sao?"
Chả lẽ sau khi một năm là có thể mập sao?
Cảnh Bùi Dương nắm lấy tay nhỏ của cô, giọng nói đậy từ tính cứ vang vảng bên tai cô, "bởi vì, sau một năm chúng ta phải kết hôn, nếu mập quá mặc áo cưới sẽ không đẹp."
"Kêt hôn......" cái miệng của cô líu ríu, "em mười tám sẽ kết hôn à?"
"Vậy em còn muốn anh đợi trong bao lâu?" Cảnh Bùi Dương hỏi ngược lại, giọng điều đầy ủy khúc.
Mặt nhỏ của Mật Nguyệt sầu nhẹ, "chỉ đợi trong một năm thôi à!"
Cô nhất định phải giữ gìn vóc dáng cho tốt!
"Một năm, có khi nào em sẽ cao lên tí không? Có tiếp tục phát triển nữa không? Anh đã bắt đầu tìm người thiết kế đồ cưới cho em rồi à?" trước giờ cô chưa từng hoài nghi đến hiệu quả làm việc của Dương Dương.
"Ừm" anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé ôm lấy eo cô, giọng trầm đầy từ tính vọng bên tai cô, "thiết kế nhiều kiểu lên, sẽ có một kiểu nào đó mà em thích thôi."
"Vạn nhất em thích hết tất cả thì sao? Tuy bây giờ đồ cưới bộ nào cũng đẹp cả!"
"Nếu tất cả đều thích thì mua thôi, lúc chúng ta chụp hình cưới mặc cũng được." Cảnh Bùi Dương vểnh môi cười nhẹ nhàng, "Mật Nguyệt......"
"Hử?"
"Muốn hôn em"
Hơi thở nóng bỏng của anh đang kề bên tai cô, nghe thấy những lời thẳng thắng của anh ta, cô quay sang nói, "được ạ!"
Ở bên kia, Sở Sở tắt máy điện thoại, cầm điện thoại đi ra, nhìn thấy hai người họ đang trong hôn nhau say đắm dưới ánh trăng.
Gió thổi phảng phất trên mặt biển, tóc của Mật Nguyệt nhẹ bay, làn váy cũng bị thổi phất lên, ánh trăng bạc ngàn chiếu rọi vào hai người, họ trong có vẻ rất hòa hợp như đang được sự chúc phúc của ông trời.
Lúc Nguyệt Lão kéo tơ cho hai người nhất định sẽ rất vui và kèm theo lời dặn dò sâu thắm, hy vọng sẽ được nhìn thấy một cặp thần tiên quyến lữ.
Trời tối rồi.
Cảnh Bùi Dương tắm xong vừa thay đồ xong bước ra và nghe tiếng gõ cửa.
Anh ta tò mò nhìn từ lỗ quan sát từ cửa thấy Sở Sở.
"Có chuyện gì?" anh ta hỏi vọng ra ngoài cánh cửa.
"Tôi có chút chuyện muốn nói với anh, có thể mở cửa không?"
"Đêm hôm khuya có chuyện gì để mai nói!" Cảnh Bùi Dương quay người đi vào.
"Có liên quan đến Mật Nguyệt!" Sở Sở cất cao giọng.
Lúc trong phòng ngủ, cho dù ồn cỡ nào Mật Nguyệt vẫn ngủ ngon giấc!
Trúc Tiểu Tiểu và Mộng Lài đã khùng nguyên đêm, nên giờ mệt và ngủ cả rồi, cho dù có làm ồn cũng sẽ không dậy.
Nghĩ như thế, cô ta không thể không đến tìm anh.
Nhìn vào cửa phía trước, cô chỉ nhìn thấy người đàn ông khoác áo choàng tắm tóc vẫn còn rỉ nước, gương mặt anh tuấn ở ngay trước mặt.
Gần ngay trước mặt nên khiến cô cảm thấy mùi sữa tắm thoang thảng trên người anh và mùi hocmon vô hình đang xâm lấn vào người cô.
"Chuyện gì thế?" Cảnh Bùi Dương lạnh người, mặt không biểu lộ hỏi.
"Tôi có thể vào trong nói chuyện không?"
"Không được!" Cảnh Bùi Dương lập tức từ chôi, "giữ kẽ tí, Mật Nguyệt biết sẽ không vui."
"Cô ấy không biết?"
"Không biết cũng không được." ánh mắt của cô lạnh nhạt, từ trên cao nhìn cô ta, "nếu như cô không có gì nói, tôi muốn đi ngủ!"
"Không phải, tôi có!" Sở Sở vô ý giơ tay lên, nhưng lại từ từ hạ xuống, "tôi muốn nói bài post trong diễn đàn là tôi không đúng, hôm đó ở ký túc xá nhìn thấy anh thì tôi đã bị tiếng sét ái tình rồi, nên hơi quá khích, nhưng hôm nay tôi đã biết mình chỉ là một con hề đang nhảy nhót, hai người bên nhau rất hạnh phúc, sau này tôi sẽ không làm chuyện hại đến Mật Nguyệt nữa!"
Cảnh Bùi Dương thực ra sớm đã điều tra ra rồi, cho dù tối nay Sở Sở không đến tìm anh thì ngày mai anh ta cũng đến tìm Sở Sở!
"Bài post trên diễn đàn trường đã không còn nữa rồi, có thể đừng nói cho cô ấy biết không? Chúng ta sau này còn làm bạn cùng phòng nữa mà! Có thể thấy rõ cô ấy là người đơn thuần, chắc anh nghĩ trong lòng cô ta có khúc mắc chăng?" trước mặt Cảnh Bùi Dương chỉ có một con chip, đó là Mật Nguyệt!
"Tôi biết rồi, nhưng nếu sau này còn tổn hại đến cô ta thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu đấy!"
Trước khi đến đây, cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý và cũng muốn hỏi Cảnh Bùi Dương rằng nếu như không có Mật Nguyệt anh có chọn cô không.
Nhưng cuối cùng cô cũng không buộc miệng hỏi, nếu như hỏi sự việc như thế giống như đang tự tát mình vậy!
Tình đầu đa số đều như thế nhỉ!
Trong sáng là tốt nhất, không có khổ sở.
- -
"Ừm......" Mật Nguyệt ôm lấy cái chăn, ung dung lăn lộn trên giường.
Bỗng nhiên cô ta cảm thấy trong phòng có người, cô ta phải chớp mắt liên hồi mới thức dậy được, gương mặt tuấn tú dựa vào người cô, "Dương Dương!"
"Mèo lười nhỏ kia, mau dậy nào......" Cảnh Bùi Dương sờ vào mái tóc đen bóng của cô, "bụng không đói sao?"
"Mấy giờ rồi?" cô ta chầm chậm đứng dậy, tìm điện thoại của mình, nhìn vào thời gian.
"Mười một giờ rồi!" cô ta ngạc nhiên làm rớt điện thoại xuống đất, "Dương Dương, anh đứng đây bao lâu rồi?"
"Nửa tiếng rồi."
"Vậy sao anh không sớm kêu em thức dậy nhỉ?" cô ta vội vàng kéo chăn ra.
Cô ta mặc cái đầm ngủ màu hồng ngắn vừa đủ che phần nhạy cảm, theo đó động tác của cô làm lộ phần nội y.
Anh ta thu hồi ánh nhìn, "thấy em ngủ ngon lành, nên không gọi dậy."
Mật Nguyệt đánh răng miệng dính đầy bọt, "sao em không cảm thấy du thuyền đang chạy gì hết nhỉ!"
"Bởi vì đã đến bờ rồi, anh đã đưa bạn em về nhà rồi." Cảnh Bùi Dương ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Mật Nguyệt tắm rửa rất nhanh, đa số được đào tạo bởi anh ấy!
Rất nhanh Mật Nguyệt bước ra, cầm lấy cái váy do dự một hồi.
Cảnh Bùi Dương bèn bỏ qua suy nghĩ trong đầu, cuối cùng cảm thấy khó chịu nên đành đứng dậy rời đi.