Không có cách nào khác
Anh đành đưa thuốc vào trong miệng của mình, rồi sau đó thì tiến sát lại gần đôi môi của cô, từ từ viên thuốc cũng trôi xuống cổ của cô, tiếp đó lại đút một ngụm nước cho cô ấy
Cảm thấy viên thuốc đã nuốt trôi xuống rồi
Anh đặt ly nước xuống, đi đến bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt ngủ ngon yên lành của cô ấy, khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn có chút nóng phát sốt
Đi vào trong phòng tắm lấy ra chiếc khăn mặt ướt, đắp lên trên trán của cô ấy, ngồi bên cạnh giường trông coi
Trong phòng hơi rượu có chút nặng, cúi đầu sát lại gần cô ấy, ngửi được trên người cô phảng phất ra mùi hơi rượu, do dự một chút, vẫn nên giúp cô ấy cời bỏ bộ đồ trên người, lau qua người cho cô
Sáng sớm tinh mơ, Cố Linh mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đầu đau quá à!
Tối qua hình như là uống say quá
Sau đó thì sao?
Cô từ từ mở đôi mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đang gục bên cạnh giường, chậm rãi nhấc tay lên, kinh ngạc phát hiện trên tay của cô không có áo?
Cô lập tức lật chiếc chăn ở trên người ra, “quai quai của tôi ơi, lợi hại à! Cô đều đã uống say rồi vẫn còn cầm thú nữa sao!”
Không đúng à!
Quần áo trên người của Mẫn Lệ vẫn mặc chỉnh tề, trên người cô hình như khoog có vết tích gì hết, tối qua không có phát sinh chuyện gì
Kỳ quái, thế mà lại không có xảy ra chuyện gì, tại vì sao lại cởi bỏ bộ đồ của cô chứ? Chiêm ngưỡng sao?
Hay là bởi vì anh ta có sở thích cởi trần ngủ, cũng muốn cô cởi trần ngủ như thế?
Cô bỗng nhiên đưa tay về phía Mẫn Lệ, véo một cái lên cánh tay của anh ấy, “dậy thôi!”
Mẫn Lệ nghe thấy tiếng của cô, lập tức thức tỉnh, nhìn thấy cô ấy đã dựa lên thành giường ngồi dậy, “em còn khó chịu không?”
“Anh không phải là nói anh quen ngủ cởi trần sao? Tối qua gục bên cạnh giường ngủ mất, làm sao không cởi trần đi?” cô hiếu kỳ nhìn anh
“Anh tối qua không phải là cố tình ngủ quên” anh đột nhiên giơ tay lên đặt lên trán của cô, xờ thấy trán đã hạ nhiệt, “rất tốt, không còn nóng nữa, em còn có chỗ nào không khỏe không?”
“Em có!”
“Ở đâu?” anh cau mày trở nên căng thẳng, ở đâu không được khỏe?
“Trong lòng không được khỏe” cô khong hiểu nhìn chằm chằm anh, “anh có phải trong đầu có bệnh không? Đối với em tốt như vậy để làm cái gì? Em tối qua nói còn nói muốn ly hôn với anh nữa mà!”
“Nhưng mà bây giờ vẫn chưa có ly hôn à!” Mẫn Lệ nét mặt như muốn nói đó chuyện đương nhiên
Bởi vì bây giờ vẫn còn là phu thê, vì vậy tất nhiên là phải đối tốt với cô ấy rồi
“Được thôi! Anh thắng rồi, chúng ta hôm nay đi ly hôn, anh liền có thể không cần phải đối tốt với em nữa, nếu không thì em áp lực rất lớn, đã rất lâu rồi không có ai đối tốt với em như thế này rồi, chẳng may…” cô đột nhiên cười lên, nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của anh ấy, cười mĩ miều, “chẳng may em yêu phải anh rồi thì làm sao?”
“Đó là chuyện tốt, anh cũng đang nỗ lực yêu em, đối với em tốt là bước đầu bắt buộc phải trải qua của việc yêu em” anh đang nỗ lực, vì vậy hy vọng cô ấy cũng giống như anh vì bọn họ có thể luôn được hạnh phúc bên nhay mà nỗ lực
“Ha ha” cô cười nhẹ hai tiếng, “em đói rồi, dậy thôi, cảm ơn anh giúp em cởi bỏ bộ đồ, nhưng em không có thói quen cơi trần ngủ”
“Được” anh nhớ rồi, khi ngủ một mihf không có thói quen cởi trần, khi ngủ hai người, không có thói quen mặc quần áo
Khi hai người cùng nhau xuống lầu, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn sắc mặt của Cố Linh, quan tâm hỏi han, “em bây giờ cảm thấy thế nào rồi? tối qua Mẫn Lệ rất lo lắng đó, vội vàng tìm bác sĩ đến cho em”
“Ừm, em tốt hơn rồi, chị dâu cảm ơn sự quan tâm của chị!” Cố Linh cười nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy
Tối qua không phải là cô ấy nhắc nhở, Mẫn Lệ có thể đi tìm bác sĩ sao?
Anh ta chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ, không hiểu phụ nữ
“Thích Thịnh Thiên với Lâm Trí Hiểu vẫn còn chưa có tỉnh dậy sao?” trên bàn ăn không có nhìn thấy bóng người của bọn họ
“Ngủ lười” Bùi Nhiễm Nhiễm cười nói, mọi người đều hiểu, không cần hỏi thêm nữa
Sau bữa sáng, Mẫn Lệ cùng với Cố Linh rời khỏi đó
Sau khi bọn họ đi rồi, Thích Thịnh Thiên và Lâm Trí Hiểu mới bế Mật Nguyệt từ trên lầu chậm rãi đi xuống
“Mật Nguyệt mới sáng sớm đã khóc om sòm, dỗ đến lâu, tớ mệt quá à!” Lâm Trí Hiểu bồng Mật Nguyệ, tiến thẳng về phía Dương Dương
Dương Dương đặt máy tính bản trong tay xuống, nét mặt không thay đổi bế lấy Mật Nguyệt, Mật Nguyệt mở tròn đôi mắt lên nhìn cậu bé, dường như đang so bì với cậu bé mắt của ai to hơn
“Em thắng rồi” Dương Dương không tiếp tục trừng mắt nữa
“Kha kha kha…” Mật Nguyệt lại cười rất vui vẻ
Bùi Nhiễm Nhiễm xoa xoa lên trên bụng, dựa lên người của Cảnh Thần Hạo, “em…sau khi sinh đứa bé này ra sẽ không sinh nữa”
“Được!” Cảnh Thần Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, trả lời rất sảng khoái
Đủ rồi
Không sinh nữa
Sinh em bé mang thai quá vất vả rồi, Nhiễm Nhiễm quá vất vả rồi
Thích Thịnh Thiên đi đến bên bàn ăn cùng với Lâm Trí Hiểu nghe thấy lời nói của hai người họ, quay sang nhìn nhau
Trong nhà anh Hạo có hai bảo bối, lại sinh thêm một nữa thành ba
Mà nhà anh mới có một, vả lại còn đã đính hôn rồi, đều là của nhà người ta
“Vợ ơi…”
“Thuận theo tự nhiên, sau này nói tiếp” Lâm Trí Hiểu lập tức chặn ngang lời của anh ấy, nếu như anh ấy dám nói tối nay bắt đầu thuận theo tự nhiên, cô sẽ điên mất
Ít nhất cũng phải đợi Mật Nguyệt được vài tuổi, rồi mới tính đến sinh đứa thứ hai
“Được” Thích Thịnh Thiên vòng tay qua ôm lấy cô tiếp tục đi đến bàn ăn, không vội vàng
Đằng nào Mật Nguyệt không cần bọn họ lo lắng nữa, sinh một đưa ra để khiến bọn họ lo lắng cũng được
“A…”Bùi Nhiễm Nhiễm kêu nhẹ lên một tiếng, “bảo bối lại đạp em rồi”
“Ừm, mấy trăm lần rồi, sau này sinh ra sẽ phạt thằng bé” Cảnh Thần Hạo xoa lên bụng của cô, “bảo bối, nhớ chưa hả?”
“Anh không được uy hiếp thằng nhỏ, sau này đều không động đậy nữa, vậy thì mới đáng sợ à!” Bùi Nhiễm Nhiễm đặt tay lên trên tay của anh, “hôm nay có phải đi công ty không?”
“Phải đi”
“Vậy thì anh…vẫn không nhanh chóng đi đi?”
“Bỗng nhiên lại không muốn đi nữa” công ty cũng không có chuyện gì lớn cần anh phải bận tâm
“Được thôi! Cho phép anh ở nhà với em” cô mấy ngày nay đều quen với chuyện anh ấy luôn ở bên cạnh mình rồi, “Đường Sóc thế nào rồi? Ưng Thường Nguyệt có truyền tin tức gì về không? Tỉnh rồi chứ?”
“Không có”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy tin này, có chút không vui
Bởi vì cô và Cảnh Thần Hạo, Đường Sóc mới bị thương
Trong đầu của cô đột nhiên nghĩ đến chuyện của tối hôm đó, Diệp Mộ Yên thật sự mua chuộc hung thủ giết Cảnh Thần Hạo sao?
Sẽ làm một chuyện cực điểm như thế sao?
Cô có chút không tin lắm, nhưng mà nói tinh thần của cô ta có chút vấn đề, vậy hình như cũng có thể hiểu được
“Cậu ta sẽ tình lại thôi, em tin chắc cậu ta sẽ tỉnh lại” cô bỗng nhiên kiên định mở miệng nói, “chúng ta bao nhiêu người như này đều đang đợi cậu ta tỉnh dậy, cậu ta nếu như vẫn còn chưa tỉnh dậy, thì quá không phải là huynh đệ rồi!”
“Ừm” Cảnh Thần Hạo nhẹ nhàng đáp tiếng, “cậu ta sẽ tỉnh lại thôi”
Anh dường như hàng ngày đều quan tâm, bác sĩ điều trị chính của nước ngoài hàng ngày đều báo cáo lại với anh tình hình mới nhất
Nhưng mà trước mắt vẫn chưa có tỉnh lại
……
Trong một quán cà-phê yên tĩnh
Trước mặt Bối Tịnh Nguyệt đặt một ly cà-phê, bà nhìn người đàn ông ở đối diện, rất lâu không có mở miệng nói gì
Người đàn ông ở đối diện cũng nhìn khuôn mặt hiền dịu của bà, “Nguyệt Nguyệt, lâu rồi không gặp”
“Thời tiết lúc này vẫn còn lạnh như vậy, làm sao lại đến? môt chút chuẩn bị đều không có” Bối Tịnh Nguyệt cầm lên ly cà-phê trước mặt, dịu dàng nói
“Anh nhớ em rồi, liền đến trước, thời tiết lạnh làm sao sánh bằng sự lạnh giá trong tim” Cố Phi Trì nhìn bà, đột nhiên đưa tay về phía bà, nắm lấy đôi bàn tay ấy, “Nguyệt Nguyệt, em không nhớ anh sao?”
“Không phải là vấn đề này, mà là em vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt để anh với Nhiễm Nhiễm gặp mặt, con bé bây giờ đang mang thai, có thể không quá tiện, em lại lo lắng con bé sẽ phải chịu kích động, mối quan hệ giữa con bé với bố nó luôn tốt đẹp, anh có thể hiểu cho em không?” Bối Tịnh Nguyệt nhẹ giọng nói, từ trong lòng bàn tay của ông ấy rụt tay lại, nâng ly lên, ngậm một ngụm cà-pha