Nhưng bỗng cô chợt nghĩ Thích Thịnh Thiê nói như thế cũng chỉ vì muốn ngủ với cô thôi, nhưng cô sẽ không bị mắc lừa đâu.
"Lâm Tri Hiểu nói xem rốt cuộc em thích cái gì? Ngoại trừ trai tân thôi! Em không biết rằng người đàn ông như anh mới là cực phẩm hảo nam nhân nhỉ? Có thể giải khóa rất nhiều tư thế cho em!"
"Vừa nghĩ đến sẽ sử dụng hàng đã qua sử dụng, không phải, lần thứ n sử dụng! Trông lòng tôi liền không thoải mái, muốn nôn ọe, nên Thích tổng, xin miễn thứ cho kẻ bất tài, anh nên tha cho tôi đi, anh đi tìm người con gái khác ngủ cả đời với anh đi!" nói xong chân cô động đậy, "anh mau chóng buông chân tôi ra, tôi không đứng vững được đấy!"
Nếu không phải vì đang dựa người trên tường, thì cô ta đã bị ngã xuống rồi.
Thích Thịnh Thiên nghe cô ta nói vậy, khuôn mặt soái khí đó đã hoàn toàn không có lời nói nữa.
"Lâm Tri Hiểu, em có biết cái gì gọi là *khí đại hoạt hảo* (bộ phận sinh dục lớn và kỹ năng tốt)không? Người phụ nữ không có kiến thức, thì không có tư cách chê bai anh?" anh ta không những không thả cô ra, lại còn nâng luôn cái chân còn lại của cô lên luôn, hai chân kẹp lấy cái eo anh ta, phần lưng tựa sát vào tường.
Cái tư thế này......
Sắc mặt đỏ ửng của Lâm Tri Hiểu càng lan rộng thành mảng lớn, đây là tình huống gì thế!
May mắn thay, cái quần lót của cô chưa bị lột ra, vẫn có thể bảo vệ được cái ngàn vàng.
"Thích Thịnh Thiên, có phải anh gần đây không đeo đuổi được cô gái nào à, nên muốn tìm tôi để giải khuây? Tôi mới không phụng bồi anh!" cô ta nghĩ ngay đến bản thân còn thiếu anh ta hai triệu năm trăm ngàn, trong lòng cô ta luôn thấp thoáng lo sợ hơn nữa.
"Vậy em có phải là vinh hạnh lắm không, có thể trở thành người phụ nữ được anh để ý?" vẻ mặt anh ta như đắc càng áp sát vào cô.
Có thể cảm nhận rõ mặt cô ta đang cười, nhưng cơ thể cô ta lại rất căng thẳng.
"Không cảm thấy." Cô ta buồn muốn chết, còn vinh hạnh gì được?
"Bên ngoài thật sự không có tiếng động gì, chúng ta ra ngoài xem sao! Xin anh đó!" ánh mắt cô vừa mới lướt nhìn khắp nơi trên người anh, nơi nhô lên không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Cô bỗng suy nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh ta, khí đại hoạt hảo.
Khí đại là thật rồi, còn hoạt hảo......
Không được, đạn đã lên nòng không thể không bắn, em quyến rũ anh trước mà." Anh ta rõ ràng bình thường mà, là cô ta cố ý ở trước mặt anh ta õng ẹo, ý vị thâm trường nhìn anh ta, sau đó biến mất tăm.
Nên cô ta buộc phải chịu trách nhiệm!
"Tôi đâu có quyến rũ anh? Trời đất chứng giám, tôi tuyệt đối không có, nếu mà có việc gì khiến Thích tổng hiểu nhầm, thì anh cứ nói, tôi sẽ sửa lỗi được không?"
"Thì ngay bây giờ đi."
Trợn mắt lớn long lanh, điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta, gương mặt đỏ ửng bỗng nhiên khiến anh nghĩ đến cảnh tượng đẹp lúc nãy, anh ta vẫn chưa thưởng thức, còn phải thưởng thức nữa.
"Tôi thật sự oan ức quá!" Lâm Tri Hiểu không biết mình đã có biểu lộ như thế nào mà bị anh ta hiểu nhầm là quyến rũ anh ta.
"Lại quyến rũ anh nữa à......"
"......"
Cô ta không nói chuyện nữa cũng không được sao?
Thấy cô ta câm như hến, trong lòng Thích Thịnh Thiên tâm viên ý mã.
Nguyện vọng muốn mời cô ta, ngủ với cô ta càng gia tăng quyết liệt hơn.
"Em ở trước mặt anh là mê hoặc, nên em không nói gì thì cũng vậy thôi." Đừng nghĩ không nói gì, là không quyến rũ được nhé.
Ánh mặt nhìn thấy gương mặt đẹp trai đó càng tiến về mặt mình như bị phóng lớn, cô ta lập tức nghiên đầu tránh đi, nhìn quanh căn phòng, giọng nói yếu ớt, "thật sự không thể thả tôi ra à?"
"Không được!"
"Nhưng đây là lần đầu tiên của người ta! Không muốn ở nơi như thế này, vả lại lần đầu tiên sẽ chảy máu mà? Anh xác định muốn lưu ở nơi này à? Lần đầu tiên nghe nói rất đau? Anh xác định muốn em tựa vào tường, như vậy sẽ càng thêm đau? Em sẽ bị ngất đi đấy! Thật đấy!" cô ta thật sự không suy nghĩ ra cách nào cả, nên kế hoãn binh như thế dùng tạm vậy.
Thích Thịnh Thiên nhìn gương mặt nhỏ của cô ta, cặp mi dài run rẩy, cặp mắt to chớp nháy chớp nháy, con tim anh ta bỗng mềm yếu.
Sao anh ta có thể quên, cô ta mới lần đầu thôi chứ......
Nên quyến rũ nhẹ nhàng tí.
"Được, chúng ta đến khách sạn gần đây." Anh ta đành chịu thỏa hiệp, thả cô ra.
Hai chân của Lâm Tri Hiểu đặt xuống đất, trợn mắt nhìn cô ta, liền chạy xông xáo ra ngoài.
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy bóng dáng rời đi như tên bay, nhìn vào cái liều đi từ từ qua đó, vết sưng bầm đau dữ dội, nhưng khi nghĩ đến cô ta, thế là thật sự buông cô ta ra.
Quả nhiên anh ta thật sự đã tỏ ra quân tử khá nhiều.
"Á......"
Bên ngoài vọng lại tiếng la thất thanh của Lâm Tri Hiểu.
Anh ta lập tức không đi thong thả, bèn chạy ra ngoài, trong phòng đại sảnh không một bóng người, ngay cả bóng dáng của Lâm Tri Hiểu cũng không thấy.
Anh ta đi ra ban công, nhìn thấy Lâm Tri Hiểu dựa bên tường, dưới đất cạnh chân cô có vài vết máu dài.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại có vết máu?
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đâu?
Ký giả đâu hết rồi?
Thích Thịnh Thiên đi qua đó, ôm lấy người cô ta, tránh xa ban công ra, Lâm Tri Hiểu vẫn chưa định thần lại.
Sao lại có vết máu?
Là máu của ai?
"Đều tại anh hết đấy, em đã nói xảy ra chuyện rồi mà, anh không nghe!" Lâm Tri Hiểu không ngừng sốt sắn đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi Bùi Nhiễm Nhiễm, "nếu là Nhiễm Nhiễm, tối nay em sẽ không ngủ với anh!"
"Nhất định không phải! Có thể là của anh Hạo, anh ta rất nhiều kẻ thù."
"Nếu như em là kẻ thù đó, em nhất định sẽ ra tay với Nhiễm Nhiễm, không những có thể khiến Cảnh tổng đau lòng thê thảm, đó là điểm yếu của anh ta!" nếu so sánh đối phó với Cảnh Thần Hạo, chắc chắn đối phó với Nhiễm Nhiễm sẽ dễ dàng hơn.
"Chị dâu chắc chắn không sao." Thích Thịnh Thiên cũng đang gọi cho Cảnh Thần Hạo, nhưng anh ta không nghe máy.
Nhưng phía bên kia Bùi Nhiễm Nhiễm đã nghe điện thoại Lâm Tri Hiểu, nghe được tiếng của cô ta, thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, đến bệnh viện!"
"Không phải là chị dâu chứ! Vậy những gì lúc nãy em vừa mới nói có còn tính không? Em thích loại phòng như thế nào? Phòng trên đỉnh núi? Phòng có cảnh biển? Hay căn phòng có chủ đề thú vị?" Thích Thịnh Thiên đi sau lưng cô, cực kỳ hứng thú hỏi.
Lâm Tri Hiểu quăng một ánh mắt lạnh nhìn anh ta, "xảy ra sự việc lơn như vậy, em không còn tâm trí nữa! Không làm!"
"Lâm Tri Hiểu sao em có thể nói suông được chứ!"
"Em chỉ là người phụ nữ nhỏ, chỉ nói chuyện suông thôi, anh muốn sao?" chân mày cô ta nhúng nhảy, ngồi vào trong xe.
Vốn dĩ hai người là chạy xe riêng tới đây, nhưng mà bây giờ, Thích Thịnh Thiên vào ngồi bên ghế phụ lái của cô ta, tỏ vẻ ta đây.
Lâm Tri Hiểu đành chịu, bây giờ là lúc mạng người quan trọng, bon họ không có thời gian để xử lý chuyện nhỏ như thế này.
......
Lúc này, video của Bùi Nhiễm Nhiễm và Hòa Miêu đã nhanh chóng được đăng trên các trang mạng lớn, và nhanh chóng chiếm lấy chủ đề trang đầu.
Đương nhiên người của Âu Dương gia đều thấy cả, bèn đến ngay bệnh viện.
Tào Lệ Phi nhìn thấy Cảnh Thần Hạo ngồi bên ngoài, bỗng nhiên bước chân như mềm nhũng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Hòa Miêu tại sao lại đến tìm Bùi Nhiễm Nhiễm làm gì! Lại còn khiến bản thân phải vào bệnh viện.
Âu Dương Lập mặt mày đỏ sẫm chạy đến trước mặt họ, cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, tôi chưa từng nghĩ cô lại có thể độc ác đến vậy, cô ngay cả một đứa bé chưa sinh ra cũng không buông tha, cô đã giết chết hai đứa con của tôi rồi!"
Lúc này cảm xúc của Âu Dương Lập kích động lạ thường, không còn quan tâm đến người phụ nữ thương yêu trước mặt mình, đưa tay định đánh vào mặt cô ta.