Trông thấy cô, anh lại cười một cách ngớ ngẩn: “Bà xã……”
“Anh…… được lắm!” Cô bất đắc dĩ đi qua dìu anh: “Đi thôi.”
Mẫn Lệ toàn thân lạnh như băng, dựa vào cô cảm giác ấm áp hơn nhiều, liền ôm chặt lấy cô.
Cố Linh kệ anh, chỉ lo vịn anh qua giường nằm nghỉ, tranh thủ đi lấy bát canh giải rượu cho anh: “Uống trước đi.”
“Bà xã, đây là cái gì?”
“Tráng dương.”
“Cái gì?” Mặc dù Mẫn Lệ đang say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, mấy ngày nay anh đã bức bối vì không được phát tiết, giờ còn muốn cho anh tráng dương.
“Gạt anh đó, không phải đâu. Đây là do chuyên gia làm cho anh, mùi vị rất ngon, còn tốt cho anh nữa.”
“Tốt cho anh? Bà xã đích thân làm cho anh hả?” Anh hỏi, ánh mắt lộ rõ sự mong chờ.
Có phải nếu không phải cô làm liền không uống?
“Là em làm.”
“Em gạt anh, nhưng không sao, em cố tình gạt anh để anh uống cũng không tệ.” Anh không lấy tay nhận chén canh mà trực tiếp đưa miệng lại gần chén canh.
Cố Linh nhìn anh uống một hơi hết cả chén, khi cô đặt chén xuống: “Sao nói em gạt anh?”
“Em mới đi chưa bao lâu, sao có đủ thời gian nấu canh, không phải gạt anh chứ là gì?”
“Lúc anh uống say thì thông minh vậy, lúc không say thì cứ ngơ ngác.” Cô vén chăn lên, “Đi ngủ.”
“Em ngủ ở đây?”
“Không được động tay động chân với em, em không muốn.”
Dù Mẫn Lệ say nhưng vẫn nghe rõ lời nói của Cố Linh.
Mặc dù rất muốn, từ tâm trí đến thân thể đều muốn, nhưng anh vẫn phải cố nhịn.
Bọn họ ngủ chung, không hề làm gì.
Chắc là anh rất say, vừa nằm xuống đã ngủ rất say, cô ở với anh lâu như vậy lần đầu tiên nghe anh ngáy to như vậy.
Nghĩ đến chuyện sáng nay xảy ra ở phòng họp, lòng cô lại xoắn xuýt cả lên.
Lúc cô đến đó, rời đi là biện pháp tốt nhất.
Cô nghe tiếng ngáy của anh, cũng chầm chậm ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn ở trong nhà.
Cô vậy mà còn ngủ say hơn người say rượu, về nhà lúc nào cũng không biết.
“Bà xã, em tỉnh rồi?” Mẫn Lệ đẩy cửa phòng đi vào.
“Anh tỉnh lại nhanh vậy, xem ra em phải xem lại hiệu quả của canh giải rượu.” Cô luôn cho rầng canh giải rượu không có tác dụng gì mấy.
Vì lúc trước Cố Phi Trì uống với không uống không khác gì nhau.
“Thì ra là do canh giải rượu.” Mẫn Lệ cầm quần áo đi đến bên cô, “Em chịu dậy chưa?”
“Thái độ của anh là sao?”
“Em chuốc say anh như vậy muốn làm gì?” Mặt anh tiến sát lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt không quá 1 centimet, nhìn gần như vậy mới phát hiện lông mi của anh rất dài, còn rất mềm mại.
Sau này bảo bảo lớn lên mà giống anh, chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.
Bỗng nhiên cô lùi về sau, ép sát đầu vào thành giường: “Em không muốn làm gì hết, anh đừng hiểu lầm.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Sao em lại không muốn làm gì với anh? Em có biết anh đã hi vọng em sẽ làm gì với anh đến như thế nào không? Chúng ta đã nói sẽ chờ qua 3 tháng, vậy mà chưa gì em đã kích tình anh như vậy, ngày tháng sau này làm sao mà qua đây?” Đột nhiên anh cảm thấy cuộc sống thật vô vọng.
Đã lâu như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, hôm qua uống say như vậy nằm kế nhau cũng không làm gì, không lẽ anh thiếu mị lực đến vậy sao?
Không đủ câu dẫn cô sao?
“Ai thèm cùng anh sống những ngày tháng sau này, anh muốn thì đi mà tìm người khác qua với anh đi.” Cô quả quyết đứng dậy mặc quần áo.
Mẫn Lệ nhìn động tác của cô, cô là đang không muốn thừa nhận cô thích anh?
Nữ nhân cứng miệng!
Anh nhìn cô mặc quần áo: “Anh đúng là chính nhân quân tử, vậy mà không làm gì em hết.”
“Anh mà dám làm gì em anh chết chắc.” Cô quay sang nhìn anh: “Anh mà dám ép em lần thứ hai, anh có tin em lập tức bỏ nhà ra đi không?”
“Không có! Anh không có ép em!” Anh ngồi trên giường nhìn cô.
Hai người cùng đi xuống lầu ăn cơm, trong lúc ăn dường như không nói chuyện với nhau.
Mẫn Lệ không phải không muốn nói chuyện, nhưng khi định nói, nhìn cô như không muốn nói nên anh chỉ có thể nhịn.
Ngày thứ hai, Mẫn Lệ đưa cô đi gặp một người bạn.
Hai người ngồi trên xe, Cố Linh đưa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Gặp bạn gì vậy?”
“Một người bạn mới.”
“Bạn mới? Sao em phải gặp bạn mới? Không lẽ vì lời nói hôm qua của em mà anh muốn dẫn em đi gặp toàn bộ bạn của anh sao? Có phải có chút kích động rồi không?”
Hôm qua cô làm như vậy cũng vì cô muốn tất cả mọi người biết cô là bà xã của Mẫn Lệ.
Về sau cô chính là Tổng tài phu nhân, không ai dám không nghe cô.
“Đương nhiên, em là vợ anh mà.”
“......”
Anh ta có phải trúng ta rồi không.
Đến quán cà phê, cô cùng Mẫn Lệ đi vào.
Sau khi đi vào, bên trong có một người phụ nữ nhìn rất ôn nhu đang nhìn họ.
Nhìn cô như 34-35 tuổi, chắc là bạn của Mẫn Lệ rồi?
“Xin chào.” Cô chủ động đưa tay.
“Xin chào.” Cố Linh cũng đưa tay ra chào lại.
Mẫn Lệ gọi 2 ly cà phê, rồi lấy điện thoại ra chơi.
Cố Linh nhìn anh, đây là thái độ khi gặp bạn mới?
Cuối cùng là bạn anh hay là bạn cô vậy?
“Cố Linh đúng không? Rất…….cái tên có chút……đau buồn. Linh……” Cô cười khổ, “Nhưng nhìn cô lại không giống như tên cô, nhìn cô có vẻ rất sáng sủa hoạt bát.”
“Tên do cha mẹ đặt, không liên quan đến tính cách.” Cố Linh cười nói.
Cô lại cảm thấy người đàn ông ngồi kế bên phản ứng có chút kỳ lạ.
Phục vụ bưng hai ly cà phê đến, liền đi ra ngoài.
Lúc này, điện thoại của Mẫn Lệ vang lên.
“Ưm, được rồi, tôi tới ngay.” Mẫn Lệ quay sang nhìn Cố Linh: “Vậy em ở đây nói chuyện, anh có việc đi một chút.”
“Ưm.” Cô nhìn Mẫn Lệ rời đi hẳn, mới quay sang nhìn người phụ nữ đối diện, “Có gì nói thẳng đi.”
“Cô thật là sắc bén.”
“Cái gì sắc bén? Tôi không có bệnh, đương nhiên không cần gặp bác sĩ tâm lý.” Cô tiêu diêu ngoài đời đã lâu, gặp qua không ít người.
Người phụ nữ này có chút quen mặt, cộng thêm thái độ của Mẫn Lệ, cô không khó đoán ra.
“Có lúc, những chuyện biết rồi chỉ nên để trong lòng.” Cô ôn nhu nói.