Nghĩ đến đây, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức bò dậy, vừa xuống giường, tay bị kéo lại.
Tim Bùi Nhiễm Nhiễm đập mạnh 1 cái, không phải nhanh như vậy đã tỉnh rồi chứ?
Giây sâu, tay đang kéo cô thả lỏng, cô quay người lại nhìn, phát hiện nam nhân vẫn nhắm mắt, chắc là hành động vô thức.
Bùi Nhiễm Nhiễm bước chân càng nhẹ, lấy quần áo, cũng không quan tâm đang ướt, nhíu mày mặc lên.
Bây giờ chưa hoàn toàn sáng, nhân bây giờ chạy nhanh!
Lách cách, cửa nhẹ nhàng đóng lại, miệng người đàn ông ngủ say giương lên.
Lúc đi ra cửa, Bùi Nhiễm Nhiễm chú ý camera, cố tránh hết mỗi cái. Thật sự không thể né, mới thấp đầu, tóc dài che mặt, sợ bị quay trúng vậy.
Cho đến khi đến cửa lớn, gọi 1 chiếc taxi, cô mới thả lỏng.
Mở điện thoại, 10 mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn là Lâm Tri Hiểu.
“Đọc được, nhanh về!”
“Noãn Noãn tớ dỗ ngủ rồi, Dương Dương mới ngủ 3 tiếng.”
“Nhiễm Nhiễm, không phải xảy ra chuyện chứ? Đừng dọa tớ, nhanh trả lời tin nhắn!”
- ----------- --------------
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm run 1 cái, lập tức trả lời, vừa nhắn qua, điện thoại vang lên.
“1 đêm không về, cậu đi đâu!”
“Tri Hiểu, về nói cậu, chuyện quá đột ngột.”
“Được, đợi cậu!” Lâm Tri Hiểu tuy gấp, nhanh cũng không quá hoảng loạn.
Chỉ cần không có việc gì, là được.
“Tài xế, phiền nhanh chút.”
Tài xế thấy Bùi Nhiễm Nhiễm từ khách sạn 5 sao ra, toàn thân ướt đẫm, mặt càng tinh tế, không nhịn được thở dài.
Cô nương trẻ bây giờ, sao thích làm mấy chuyện này vậy!
Lâm Tri HIểu ở nhà.
Lúc mở cửa, Lâm Tri Hiểu xém tí bị dọa hư, “Đây… cậu sao vậy! Ướt nhem, tóc xõa, trang điểm trên mặt đâu!”
“Vào rồi nói.” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa vào nhà, 1 thân hình nhỏ lập tức vùi vào lòng cô, mang theo tiếng khóc, “Mami.”
Lần đầu cô nghe Dương Dương khóc, chỉ cảm thấy lòng tan nát.
Cả đêm không về, chắc dọa chết con trai.
“Mami đây.”
Bùi Dương ngẩng đầu, mắt vì ngủ ít mà sưng, tay sờ quần áo cô, sau khi thấy ướt, lập tức kéo Bùi Nhiễm Nhiễm vào phòng ngủ, “Mami, thay đồ trước.”
“Ài, sao tớ thấy con trai đáng tin, mami không hiểu chuyện!” Lâm Tri Hiểu vỗ vai cô, mắt đầy ngưỡng mộ.
Bùi Nhiễm Nhiễm an ủi cười, đi vào phòng, lúc cởi đồ ý thức trên người có…
Không thể để con trai thấy.
“Dương Dương…” Cô đang nghĩ, nên nói thế nào với con trai.
“Mami, con đi ra.” Bùi Dương nói xong, nhìn cô 1 cái, nhanh chóng ra phòng, lạnh lùng nói 1 câu, “Mami, có vết đỏ trên cổ mẹ, hôm qua bị người khác ức hiếp phải không?”
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đập mạnh 1 nhịp, Dương Dương quả nhiên tâm tư nhạy bén.
Nhưng con còn nhỏ, sao có thể thông qua vết đỏ đoán được cô bị ức hiếp?
Kiến thức về mảng này, cậu không thể biết, mới 5 tuổi!
Không được, con trai không thể trưởng thành sớm ở mảng này, quá…
Nghĩ vậy 1 cái, cô mặc đồ cực nhanh, sau khi mặc xong, tùy ý cột tóc đuôi ngựa, rồi ra ngoài.
“Mami!” Noãn Noãn mới dậy nghe tiếng mami, vui mừng không thôi, cả thân thể nhỏ như treo trên người cô, yêu kiều làm nũng.
“Khiến các con lo lắng rồi, hôm qua mẹ tăng ca, cho nên bận bây giờ mới về. Thân ướt, là vì mẹ không cẩn thận đổ ly nước.” Câu này nói cho Bùi Noãn nghe, cô nhỏ vậy, nhất định tin.
Nhưng Lâm Tri Hiểu và Bùi Dương không dễ dàng bị gạt được.
1 lớn 1 nhỏ ngồi lên sofa, ánh mắt hoài nghi, hiển nhiên không tin lời nói dối lúc nãy.
- ----------- --------------