“Chị, chị muốn làm gì?” Tiểu Mặc nhìn cô đột nhiên trầm tư như thế, nhỏ tiếng hỏi.
“Chị đang thử nghĩ xem xíu nên diễn như thế nào.” Cô không quan tâm Lê Tịnh như thế nào, cô chỉ quan tâm Đường Sóc nghĩ gì.
Nhất định sẽ tỉnh lại chứ?
Sáng nay cô đi sớm thế, cũng không muốn từ biệt anh, không nỡ tách rời!
“Ồ!” Tiểu Mặc ngoan ngoãn đứng bên cạnh không nói chuyện.
Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của Lê Tịnh, cô diễn đối thủ của Ôn Thủy, địa điểm là ở trong bệnh viện.
Không có sự xung đột quá độ, chỉ là giao lưu ánh nhìn, nói chúng cảnh này Ôn Thủy phải tỏ ra lạnh lùng, mà Lê Tịnh từng bước thâm dò, để đưa cô lọt hố.
Cứ thế mà thuận theo tự nhiên, cảnh này nhanh chóng trôi qua suôn sẻ.
“Cut! Tốt!” Đạo diễn cười hihi nhìn họ, “Qua!”
Lê Tịnh lúc này người mặc sườn xám rất đẹp, ánh mắt nhè nhẹ nhìn cô, “Cảm ơn cô Ôn Thủy giúp đỡ, giờ tôi mới ký hợp đồng với công ty mới, cũng không tệ!”
“Chúc mừng!” Ôn Thủy đơn giản nói 2 câu, rồi nghiêng người bỏ đi.
Lê Tịnh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, còn đắm chìm trong kịch bản chưa thoát sao được sao? Vẫn lạnh lùng thế.
“Chị, nóng không?” Tiểu Mặc không biết từ đâu lấy ra cây quạt, quạt trước mặt cô.
“Mùa hè chưa đến, em đã nóng rồi?” Ôn Thủy từ từ ngồi xuống, liếc nhìn cô, “Người đóng vai đối thủ là tôi, cho dù có khẩn trương, cũng là tôi.”
“Dạ!” Tiểu Mặc thừa nhận cô lo nghĩ quá nhiều rồi.
Vốn trời khá mát mẻ, đột nhiên bắt đầu mưa, tối nay vốn còn cảnh quay đêm tại dạ ngoại, cũng buộc bị hủy.
Ôn Thủy lấy điện thoại ra xem, nhóm wechat trong đoàn phim đang bàn luận sôi nổi, cô thấy hơi vô vị, sau đó cô lặng lẽ gửi tin nhắn cho Đường Sóc.
“Tiểu Mặc, mấy cái hình biểu tượng mặt người em gửi chị mấy cái!” Cô mới phát hiện cô ít dùng wechat, nên cứ trống trống.
“Chị, chị cần làm gì, tán trai hả? em không có!” Tiểu Mặc ngồi bên cạnh cô, lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm, cho dù mình không có, cũng lập tức phải gửi cho chị.
Thế là, điện thoại của Ôn Thủy cứ rung lên mãi.
Cô mở các tin nhắn tiểu Mặc gửi qua, ngây người.
…
“Tiểu Mặc dạo này em yêu thầm ai? Những thứ này em gửi cho ai rồi, nếu chị đem cái này gửi cho 0, máu anh sẽ lên não mất!” Cô không muốn anh vừa tỉnh lại, lại xỉu nữa.
Tiểu Mặc cúi đầu nhìn màn hình, “Chị, Lê Tịnh gửi tin nhắn, hôm nay cô ta mời cơm ở Thất Tinh Thiên!”
“Không đi!” cô cuối đầu nhìn các biểu tượng trong điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại lưu vào.
Chắc là cô điên rồi!
‘‘Chị, chị chưa gửi tin nhắn cho Đường Tổng sao? ’’ Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn cô, ‘‘Gửi nhanh đi! Anh ấy nhất định đang chờ tin nhắn của chị! Thì gửi cái..đầu tiên ấy…’’
‘‘Chúng ta nên ăn cơm trước đi!’’ cô sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Đường Sóc.
Đến khách sạn Thất Tinh Thiên, bên ngoài trời đang mưa, thời tiết khá mát, đặc beietj về đêm, nên cô bỗng nhún vai.
Khi bọn họ đi vào, phòng VIP đã rất náo nhiệt.
Đạo diễn, nhà làm phim, biên kịch còn có nhà sáng tạo, tối nay trời mưa không quay được, họ hiếm khi được nhà rỗi như thế.
Cô cười nhẹ bước vào, ánh mắt khẽ nhìn họ, bưng ly rượu, ‘‘Ngại quá, tôi đến trễ.’’
‘‘Không sao không sao! Đều là người quen, vui là được.’’ Đạo diễn lập tức cười nói.
Đều là người quen, không khí tự nhiên khá ổn.
Lê Tịnh bỗng đến bên cạnh cô, cúi đầu bên tai cô, ‘‘Cô Ôn, tôi vừa ký 1 bộ phim truyền hình, nhà chế tác của họ tối nay cũng ở đây, tôi đã tiến cử cô làm nữ diễn viên chính, cô có cần xíu nữa đi gặp họ không?’’
Đây mới là mục đích thực sự của buổi cơm này sao?
Nếu không thì sao lại đại phát từ bi mà mời ăn cơm chứ.
‘‘Không cần, sau khi tôi quay bộ này xong, tính nghỉ ngơi 1 thời gian, có thể còn bận chuyện kết hôn, cảm ơn ý tốt và sự tiến cử của cô.’’ Cô sẽ không đi gặp cái đối tác làm phim gì đó đâu!
Thực ra tính phòng bị của cô khá nặng, cô sẽ không lén gặp riêng đạo diễn, đều do công ty sắp xếp, cô rất tin tưởng Đường Sóc, cho nên mấy năm nữa, chưa từng có chuyện gì xảy ra.
‘‘Vậy thiệt là tiếc.’’ Lê Tịnh đưa ly xuống bàn cụm ly với cái ly đặt trên bàn của cô, sau đó đi khỏi.
Ổn Thủy tiếp tục uống rượu, không thèm để ý biểu hiện của cô.
Nhưng 1 lúc sau, đột nhiên cửa phòng mở ra, bên ngoài có vài người đàn ông bước vào.
Ở ngành này đều là người quen, nên không khí nhanh chóng náo nhiệt lên.
Nhưng có 1 người ánh mắt hắn cứ nhìn cô mãi, cô nhẹ nhìn cái, người đàn ông này không giống dân trong ngành, vậy anh ta chắc là người mà Lê Tịnh nói _ người chế tác?
Có thể phát giác được ánh nhìn của cô, người đó bưng rượu về phía cô, anh ta nho nhã như thế, còn đeo mắt kính, chắc không phải người xấu xa gì?
Bất kể anh ta có phải người xấu hay không, cô cũng sẽ không dính dáng gì đến anh ta.
Thời tiết này nếu ở bên Anh Sóc, cho dù là ngồi trên ghế sofa xem phim cũng rất tuyệt!
‘‘Cô Ôn, chào cô.’’ Người đó ngồi xuống bên cạnh cô, cô đang tờ mờ đoán ra sao lúc nãy ở đây lại có 1 vị trí trống.?
‘‘Chào anh!’’ Ôn Thủy bưng ly rượu cụm vào ly anh, cúi đầu uống rượu, ‘‘Sau đó tạm biệt.’’
‘‘Sao nhanh thế? Tôi còn chưa giới thiệu mà, sao cô lại cách xa ngàn dặm thế kia.’’ Anh đẩy mắt kính xuống, ‘‘Tính đề phòng của cô Ôn đúng là thái quá rồi.’’
‘‘1 cô gái ra ngoài đường, tính đề phòng tự nhiên sẽ nhiều.’’ cô nói xong để ly rượu trên tay xuống, bị cánh tay anh giữ lấy.
‘‘Bỏ ra!’’ cô hét lên.
Nhưng có thể do ở đây quá ồn, quá nhiều người, tiếng ồn ào cứ bên tai không dứt, nên không có bao nhiêu người để ý đến động tác của hai người họ.
‘‘Đường Tổng đến nay vẫn còn nằm trong bệnh viện, cô Ôn 1 mình không cô đơn sao?’’ âm thanh anh rõ ràng từng chữ truyền vào tai cô, ‘‘Tôi còn nghe nói, chỉ cần anh ta kích động, thì sẽ ngất đi, cho nên đến giờ hai người chưa xảy ra chuyện gì, cô Ôn, phụ nữ vẫn sẽ có nhu cầu sinh lý.’’
Ôn Thủy nghe anh ta nói thế, trực tiếp hất ly rượu lên mặt anh ra, ‘‘Khốn nạn! Bỏ tôi ra!’’
Âm thanh đó vừa vang lên, bỗng chốc, mọi người đều nghiêng đầu nhìn họ, sau đó bàn luận um sùm.
Ôn Thủy lại 1 chân đá vào cẳng chân anh, sau đó cầm túi ném vào đầu anh 1 cái, đứng dậy chạy nhanh khỏi phòng VIP.
Động tác của cô rất nhanh, dường như anh không có thời gian phản ứng kịp.
Lê Tịnh nhìn bóng Ôn Thủy rời khỏi, lại chạy nhanh như thế, chết thật rồi!