Bùi Nhiễm Nhiễm gọi cho Bùi Noãn, căng thẳng đứng tại chỗ xoay vài dòng, thực ra cô vốn tính hỏi giáo viên, nhưng sợ giáo viên đưa Dương Dương và Noãn Noãn tới chung.
Cho nên gọi điện thoại xác nhận trước, trong lòng có gì đó chắc chắn thì tốt hơn.
“Là mami sao?” Giọng ngọt ngào của Noãn Noãn vang lên, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức thả lỏng.
“Noãn Noãn, là mami.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Cảnh Thần Hạo, dứt khoát đi vài bước, thấp giọng nói, “Các con ở đâu?”
“Chúng con ở kfc, chú Đường hôm bữa dẫn tụi con đến, mami đến đón tụi con sao?”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy vậy, cô đang ăn đồ, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất cũng không bị Cảnh Thần Hạo phát hiện.
“Ngoan ngoãn nghe lời anh, mami rất nhanh liền về tới.” Cô cố ý nói vậy, là vì muốn Cảnh Thần Hạo rời khỏi đây.
Vì cô đã nghe tiếng bước chân phía sau, cô cúp điện thoại quay lưng, cười đưa điện thoại cho anh, “Cảnh tổng cảm ơn điện thoại của anh, nhưng tôi có người bạn khác đã đưa con về nhà rồi.”
“Đưa về nhà rồi?” Cảnh Thần Hạo đưa tay nhận điện thoại, cúi đầu nhanh chóng lưu 2 chữ “Noãn Noãn”
“Đúng vậy! Vì tôi đến trễ, anh ấy lúc nãy đi ngang qua, liền đưa về nhà.” Cô đưa tay làm động tác mời, “Cảnh tổng, thật sự làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Cảnh Thần Hạo để điện thoại vào túi, tùy tiện đi ra hướng ngoài cửa.
Còn tưởng lần này có thể gặp đứa trẻ tên Dương Dương, nhưng anh không thể không nhanh chóng che giấu sự mất mát trong lòng.
Vậy mà cứ thế bỏ lỡ, rõ ràng chút nữa là gặp được.
Ngược lại, Bùi Nhiễm Nhiễm rất vui, khuôn mặt vàng lộ ra nụ cười.
Sau khi ra ngoài, Bùi Nhiễm Nhiễm nhịn không được muốn phân tách với anh, cô đưa tay bắt taxi, cười vẫy tay, “Tạm biệt Cảnh tổng.”
Sau đó ngồi vào xe, nói địa chỉ nhà.
- ----------- --------------
Quả không ngoài dự đoán, Cảnh Thần Hạo hình như đã tin lời cô, quay xe rời khỏi, thân xe cũng biến mất.
Lúc này cô mới kêu tài xế quay đầu lại, tài xế đối với cô rất bất lực, thật ra cô cũng không muốn, nhưng vì để Cảnh Thần Hạo không phát hiện, đây là cách duy nhất.
Lúc cô đến kfc, Bùi Dương và Bùi Noãn đã ăn no ngồi đó, Đường Sóc ngồi đối diện, không nhìn thấy anh, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Dương Dương và Noãn Noãn, chắc là quan hệ khá tốt.
“Mami!” Bùi Dương thấy cô đầu tiên, thân nhỏ trượt xuống, chạy về hướng cô.
Rất nhanh Bùi Noãn cũng thấy cô, nhanh chóng chạy theo, “Mami…”
Đường Sóc nghe tiếng 2 đứa, quay đầu thấy mặt mộc, vậy là Bùi Nhiễm Nhiễm đang đeo kính râm.
Anh quay đầu nhìn sắc trời, hình như không còn cần đeo kính nữa, không lẽ cô cố ý không để anh nhìn thấy?
Tại sao?
Bùi Nhiễm Nhiễm hôn má 2 con, 1 trái 1 phải kéo đến trước mặt Đường Sóc, “Đường tiên sinh, cảm ơn giúp tôi chăm sóc chúng, khiến anh tốn tiền rồi, tôi trả tiền liền cho anh.”
Cô thả tay Bùi Dương, cúi đầu lấy tiền.
“Không cần không cần, cô như vậy quá xa lạ rồi.” Đường Sóc lập tức từ chối, “Tôi là thích 2 đứa nhỏ, nếu sau này cô không rảnh, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi đón tụi nhỏ.”
“Sau này sẽ không vậy đâu Đường tiên sinh.” Bùi Nhiễm Nhiễm lấy 2 tờ 100 ra để lên bàn, “Đường tiên sinh liên tục giúp tôi 2 chuyện lớn, tôi cảm kích không thôi, không thể lại nhận sự giúp đỡ của Đường tiên sinh nữa.”
Đường Sóc liếc nhìn 200, đột nhiên cười nhẹ lên tiếng, “Tính cách của cô khiến người khác cảm giác bị xa lánh sao? Tôi giúp cô không phải muốn lấy tiền cô.”
“Cái này tôi đương nhiên hiểu, Đường tiên sinh không thiếu tiền.” Cô vừa tẩy trang trên taxi, lúc này kính đen để lộ nửa khuôn mặt, càng thêm mê người, khiến người khác nhịn không được nghiên cứu 1 phen.
“Nhưng tôi cũng không có gì có thể cảm ơn Đường tiên sinh, ít nhất tiền ăn của chúng cũng nên là tôi trả.” Cô nắm lại tay của Bùi Dương, “Nói tạm biệt với chú.”
- ----------- --------------