"Em biết rồi, em vừa mới cố ý hù dọa Noãn Noãn, nhưng mà cũng phải nghiêm khắc thêm vài ngày nữa, tối nay nhất định phải kiểm tra." Nếu không thì không biết cô bé có thật sự nghe lời không.
"Ừm."
Thế là, sau bữa cơm tối, Noãn Noãn đem bài tập đến trước mặt mẹ mình, bởi vì Cảnh Thần Hạo có đi qua, cho nên bài tập gì anh ta đều biết rõ, Noãn Noãn thật sự đã làm xong.
"Giỏi quá!" Bùi Nhiễm Nhiễm kéo cánh tay nhỏ nhắn của cô bé, "như vậy mới là con gái ngoan của mami."
"Cám ơn mami! Sau này con cũng sẽ cố gắng học thật tốt!" cuối cũng Noãn Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng.
Cảnh Thần Hạo mãn nguyện nhìn cô bé, may mắn đã viết xong, nếu không thì Nhiễm Nhiễm sẽ giận dỗi.
Nghĩ là đã thoát một kiếp nạn, những thời gian sau này của Noãn Noãn, mỗi ngày đều phải đưa bài tập cho mẹ kiểm tra, khiến cô sắp sản sinh sự cải cách tình hữu nghị với các bài tập rồi, không hiểu sau mỗi ngày đều phải làm bài tập thế nhỉ?
"Mami, mẹ nghĩ xem môi ngày đều phải bố trí bài tập có hợp lí không vậy?" Noãn Noãn bỗng nhiên hỏi.
"Số lượng ít thì hợp lí, còn nhiều thì bất hợp lý." Bùi Nhiễm Nhiễm đặt tập bài tập xuống bàn, kéo cô bé ngồi xuống, "thế giới này có rất nhiều quy luật, không phải quy luật nào chúng ta cũng có thể phá được, có câu cổ văn nói rằng không có quy luật thì sẽ không thành vuông tròn, cũng giống như làm bài tập vậy, tồn tại tính hợp lý của nó, nhưng nếu quá nhiều thì tự nhiên sẽ không tốt."
"Mami, vậy bài tập bây giờ của con có nhiều không?" Noãn Noãn hiếu kỳ hỏi.
"Vừa đủ, con làm xong hết bài nhanh như thế, thì đâu gọi là nhiều nhỉ?" cô ta thực sự cảm thấy không nhiều.
"Mami, hồi xưa bài tập của mẹ có nhiều không?" Noãn Noãn nghiên đầu, đã đấu tranh với đóng bài tập nãy giờ, vẫn không muốn làm bài nữa.
"Vừa đủ thôi, nhưng mẹ nghe lời lắm, co khi làm bài tập đến mười một mười hai giờ cơ! Nhưng mẹ không đồng tình với việc đó, không tốt!" Bùi Nhiễm Nhiễm vuốt làn tóc cô bé, "gắng học cho tốt, sau này con sẽ thấy nó rất có ích."
"Có ích gì chứ?"
"Đề cao tư duy của con, suy nghĩ và tư duy là hai cái khác nhau." Cô ta nói khẽ, Noãn Noãn vẫn còn nhỏ, vẫn chưa có cái nhìn sâu sắc và hoàn chỉnh về cái thế giới quan này, cần phải từ từ mới trưởng thành được.
"Con biết rồi ạ." Cô bé gật đầu, "con sẽ học cho thật tốt, học giỏi hơn anh hai cơ."
Dương Dương đang ngồi đối diện lườm mắt nhìn cô bé, đành mặc kệ và cúi đầu xuống.
"Chúng ta mặc kệ anh hai, anh ấy không phải là người."
"Sao lại không phải là người?" Noãn Noãn nghe hiểu hai chữ đầu của Nhiễm Nhiễm vừa mới hỏi.
Dương Dương bèn ngẩn đầu nhìn hai mẹ con, lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi máy tính bảng, đang chơi game đoán số.
Bùi Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười nhìn Noãn Noãn, "đương nhiên anh hai là người rồi, ý của mami là bộ não của anh hai con rất nhanh nhạy và linh hoạt, chúng ta không thể sánh bằng, không nên biện luận với anh con được."
"Con cái hiểu cái không." Cô ta định thu dọn cặp cho cô bé, nhưng không ngờ cô bé đã tự dọn xong rồi.
Cảnh Thần Hạo từ trên phòng sách đi xuống, nhìn thấy Noãn Noãn đã thu dọn xong, bèn chạy đến cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm đỡ cô đứng dậy, "đi ngủ sớm."
"Chúc daddy và mami ngủ ngon!"
"Ngủ ngon."
Bọn họ nói xong bèn đi lên lầu.
"Sau này không kiểm tra nữa à?" Cảnh Thần Hạo nghiên đầu nhìn cô ta.
"Cần!" nếu như cô mà không kiểm tra, thì vạn nhất Noãn Noãn không làm bài thì sao?
Nghe cái ý của cô bé hồi tối qua như có vẻ không muốn làm bài nữa rồi!
"Con cái chúng nó có......"
"Cảnh Thần Hạo, anh làm người cha hiền, còn em làm người mẹ dữ, không thể buông lỏng Noãn Noãn được." giọng điệu của cô kiên quyết nói.
"Ừm, không được buông lỏng." anh ta nhẹ nhàng gật đầu, "em cũng vì cưng chiều các con thôi."
"Có lúc nhất định anh cũng phải yêu con đấy." cô nhè nhẹ mỉm cười, "ngày mai công việc có bận lắm không?"
"Tàm tạm, không bận mấy."
"Em nghĩ, chúng ta nên gặp người lớn trước tết đi! Không nên đợi đến tết rồi mới đi thăm, như thế em sẽ là đứa con dâu không tốt đấy!" cô ta cười nói, "hay là đừng đi vào ngày mai, mình đi cuối tuần vậy!"
"Ừm, em quyết định đi." Anh ta đều nghe lời cô.
"Cám ơn anh, chồng yêu!"
Cảnh Thần Hạo nhìn mặt nhỏ của cô nở nụ cười, nói cái gì cám ơn, đều là vợ chồng, người một nhà với nhau mà.
Ngày thứ hai, sau khi Cảnh Thần Hạo đi làm, Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào thành giường gọi điện thoại cho Bối Tịnh Nguyệt.
"Nhiễm Nhiễm, gần đây con có khỏe không?" Bối Tịnh Nguyệt nhận được cú điện thoại của cô gọi, bật cười hỏi.
"Con vẫn khỏe, còn mẹ"
"Mẹ cũng khỏe." lúc này Bối Tịnh Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, ngồi trước ti vi, cuộc sống rất thanh tịnh nhàn nhã.
"Mẹ, cuối tuần này mẹ có đi đâu không?" cô ta trực tiếp hỏi.
"Mẹ không đi đâu cả, con có chuyện gì à?" trực giác của bà cảm thấy có chuyện gì, nếu không Nhiễm Nhiễm sẽ không hỏi như vậy.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ đến mẹ có thành kiến với Cảnh Thần Hạo, rất khó khăn mới chịu chấp nhận Cảnh Thần Hạo, vả lại ngoài mặt tỏ vẻ chấp nhận rồi, nhưng không biết mẹ có chấp nhận người nhà của Cảnh Thần Hạo không, có muốn gặp cha mẹ của anh không?
Có khi nào mẹ ghét hết những người của Cảnh gia không?
"Cuối tuần, con muốn mẹ đến nhà con chơi, sẵn tiện gặp mặt cha mẹ của anh Hạo được không ạ?" cô ta nghiêm túc hỏi, giọng điệu dò hỏi cẩn thận.
Nếu như mẹ không chịu, thì cô cũng không miễn cưỡng.
"Đương nhiên là được, bởi vì con thích nên mẹ mới chấp nhận họ, nếu như trời đã định vậy rồi, thì mẹ không thể nào tránh cả đời, chuyện này con sắp xếp đi, mẹ sẽ đến đúng giờ." Bối Tịnh Nguyệt cười nói, trên tay đang cầm điều khiển từ xa, nhưng vẫn không chuyển đài nào cả.
"Tốt quá, cám ơn mẹ!" cô ta tắt máy.
Sau khi tắt máy lại tiếp tục gọi điện thoại cho ba má Cảnh Thần Hạo, nhưng cuối cùng cũng không gọi!
Gọi điện thoại nhờ Cảnh Thần Hạo nói!
Chớp mắt đã đến cuối tuần, cô ta ngồi trên ghế sofa, ngồi bên cạnh là Bối Tịnh Nguyệt, và Cảnh Thắng và Tô Nhược Nhã vẫn chưa đến.
Cảnh Thần Hạo cũng ngồi kế bên cô, hai người giống như hộ pháp ngồi hai bên canh giữ cô ta.
Có khi nào không đến không?
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng, chuyện Diệp Mộ Yên lần rước, tuy rằng cô rất giận, nhưng không đến mức độ cả đời không qua lại với nhau, vả lại là cha mẹ của Cảnh Thần Hạo, hai người cũng không biết rõ nội tình, cho nên......
Trong lòng cô không có trách cứ gì họ cả.
Cô ta quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo, nói nhỏ, "ba mẹ bị sao thế, sao còn chưa đến nhỉ?"
Hai bên người lớn gặp mặt nhau lần đầu mà không đến, thì sau này cô có thể tưởng tượng ra mẹ mình sẽ không bao giờ đến gặp mặt cha mẹ anh nữa, dù sao thì lúc đầu mẹ cũng không thích Cảnh Thần Hạo.
"Để anh đi gọi điện thoại, đợi tí." Cảnh Thần Hạo không nỡ rời đi, nhưng mà đã qua thời gian định hẹn rồi mà vẫn chưa đến, sự việc như vậy rất hiếm khi xảy ra với cha anh.
Cảnh Thần Hạo vừa rời đi, Bối Tịnh Nguyệt bèn nhìn cô ta, ôn nhu hỏi han, "cha mẹ chồng con đối xử có tốt với con không?"
"Rất tốt ạ." Thực ra tiếp xúc qua lại với nhau không nhiều, nếu như không xảy ra chuyện của Diệp Mộ Yện, chắc chắn cô sẽ nói đặc biệt tốt.