Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nước ngoài không tốt sao? Ký mấy ngày đều là ký, đúng không? Tôi không muốn lừa người!”

“Nhưng cô lừa chính mình.” Mộ Thích đụng cái nhẫn trên tay mình, ánh mắt từ từ di chuyển qua chỗ khác.

Đi chơi chung lâu như thế, cô dường như cười rất vui, nhưng chưa từng thật sự vui qua.

Đến 1 người không hiểu người khác còn biết cô đang lừa chính mình, sao cô lại không biết chứ!

“Không có ích đâu, anh ta không thích tôi, tôi cũng không thích làm khó người khác.” Cô cố cười nhẹ nhõm.

“Ý em là em không thích tôi, tôi cũng phải lập tức bỏ cuộc sao? Theo lý mà nói tôi nên để em ký hợp động với Thịnh Thế, sau đó ra nước ngoài, rồi xếp công việc cho em, để em ở lại đó, sau đó tôi có thể có cơ hội gặp em nhiều hơn, nhưng tôi không làm thế, cũng không muốn.” Anh cũng không muốn ép người khác.

“Đàn ông đích thực đúng là đàn ông đích thực.” Cô vẫn cố cười vui vẻ.

“Nguyệt, em rất tốt, nếu anh ấy không thích em, làm tổn thất của hắn.”

Nghe lời an ủi bằng tiếng phổ thông không mấy tiêu chuẩn của anh, lòng cô còn buồn.

“Vậy tổn thất của hắn nghiêm trọng rồi! Quá lớn rồi.” Cô đưa tay sờ kinh cửa sổ, thành phố A sắp có tuyết rơi?

Lại 1 năm nữa tới

Cô đột nhiên rất muốn tới nơi trước đây đã bên anh xem thử.

Thế là, ngày thứ 2, khi những diễn viên khác đang trên đường đi diễn, cô đã bay ra nước ngoài.

Cô đã tách khỏi Mộ Thích, đây là lần đầu cô đến đây 1 mình.

Phòng bệnh quen thuộc trống trãi đó, không có ai.

Ngoài ban công còn có hoa thủy tiên cô đã mua, ánh sáng nhè nhẹ chiếu qua, nhìn thấy vô cùng ấm áp, dù chẳng có ấm áp gì.

Cô từ từ đi vào trong, ngồi trên giường bệnh mà Đường Sóc đã từng nằm, tay phải sờ lên giường bệnh đó, “A Sóc...anh thật ngốc, ai cũng biết em không thích anh ta, sao anh lại không biết.

Nhưng có thể người ngốc không phải là Đường Sóc, mà là cô.

Quá cố chấp.

“Sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, xem anh có nhớ em không, anh nhất định chán em, vì năm đó em lải nhải bên anh suốt, đúng không?” Cô nhìn cái gối trắng, dương như Đường Sóc vẫn nằm bên cạnh cô.

Sớm biết khi anh tỉnh lại đối xử với cô như thế, chi bằng để anh ngủ mãi, ít ra cô còn có thể ở bên cạnh.

“Em không phiền đâu, em trước giờ không thích nói, chỉ là trước mặt anh nói nhiều thế thôi, em thích anh nhiều năm như thế, luôn cố gắng trở nên xuất sắc, để mắt anh có em, nhưng sao lại không phải là tình yêu?” Cô thật hy vọng đó là tình yêu1

Có 1 ngày anh sẽ yêu cô, như chính cô yêu anh.

Cô từ từ quay lưng, nhìn chậu hoa bên ban công cửa sổ, bọn họ không ở đây, hoa vẫn có người chăm rất đẹp.

Lúc cô quay lưng đi không để ý có người vừa bước vào.

Cô cho rằng là bác sĩ bệnh viện, nên không nghiêng đầu nhìn, “Tôi lập tức đi ngay, cho tôi ngồi thêm xíu.”

Trong phòng bỗng yên lặng, 2 người đều không nói chuyện.

Ôn Thủy lại im lặng ngồi hơn nữa tiếng, khi cô quay người lại, thấy trong phòng bệnh có người, cả người đều kinh ngạc.

Đường Sóc sao lại ở đây?

“Anh đến đây làm gì?” Chuyện cô đén đây ai nói với anh?

“Mộ Thích nói em ở đây, 1 người mới sáng chạy xa như thế, để nói những lời thừa với cái giường trống này có ý nghĩa gì không?” Đường Sóc tiến gần về phía cô, cúi đầu nhìn mặt cô, “Dậy ăn cơm.”

“Tôi ăn hay không liên quan gì đến anh? Tôi muốn ở đây thì ở đó, anh không có tư cách quản tôi!” Cô không cần anh lo?

Nhìn gương mặt đẹp trai của anh, mặt cô cười, “Lời anh nói có mâu thuẫn không? Nếu anh đã không thích em, sao lại chạy xa như thế để lo luôn việc em nói chuyện với cái giường? Anh không sợ bạn gái anh ghen sao?”

“Cô ấy không.”

“Anh hiểu cô ấy đến thế sao? Biết cô sẽ không ghen, nên anh chỉ nghĩ đến cảm giác của cô ấy, chưa từng nghĩ đến cảm giác của tôi đúng không?” Cô biết là thế mà.

“Thôi, đã 10 mấy tiếng không ăn rồi.” Đường Sóc đứng lên, kéo tay cô ra ngoài.

“Sao anh biết? Anh điều tra tôi? Sao thế? Sợ tôi tiết lộ bí mật Đường Thì?” cô không làm thế.

Mà cô cũng đâu biết bí mật gì.

“Anh đến bảo em ăn cơm.” Đường Sóc kéo tay cô, “10 mấy tiếng không ăn em muốn thành thần tiên sao?”

“Giờ trên mạng không phải rất thịnh hành, ta là tiểu tiên nữ trên trời, xuống phàm lịch kiếp, tiên nữ không ăn ngũ cốc phàm nhân!” cô bị anh dùng lực kéo, đã ngồi trên xe.

Sau đó nhanh chóng đóng cửa.

Đường Sóc mới lên sau, sau đó đáp lại lời cô, “Em muốn ăn Kim Tương Ngọc Lộ?”

“Cũng có thể? Có không?” Cô cưới đáp.

“Không có, nên phải ăn ngũ cốc phàm nhân.” Anh đi xa ngàn dặm không phải để cô uống nước thánh.

Đến 1 nhà hàng cao cấp, Ôn Thủy không để anh kéo, tự động xuống xe,

Bụng cô quả là có chút đói, lúc nãy chỉ là nói đùa.

Trong phòng riêng, 2 người gọi món, sau đó im lặng không nói chuyện.

Đường Sóc nhìn cô, mà mắt cô nhìn ra cửa sổ.

Lúc trước ngược lại.

Cô nhìn anh!

Phong thủy chuyển dời, giờ đã khác rồi.

Phục vụ nhanh chóng lên món, hai người lặng lẽ ăn, không nói lời thưa.

Ăn xong, cô lập tức cầm túi đứng lên, “Cảm ơn Đương tiên sinh mời bữa, tôi phải đi.”

“Đi đâu?”

“Anh lại quản tôi ư?” cô nghiêng đầu, nhìn Đường Sóc đang đứng lên, “Anh không phải bạn trai tôi, tôi không cần anh lo?”

“Ai nói anh không phải?”

“...”

Cô ngây người đứng đó, nhìn anh tiến 1 bước, anh biết anh vừa nói gì không?

Anh nói anh là bạn trai cô!

“Sao, không thích anh,?” Đường Sóc cúi đầu nhìn gương mặt cô, sờ lên gò má, “Nếu không thích anh, anh đi đây?”

Ôn Thủy ngây người ra, Đường Sóc hôm nay uống nhầm thuốc?

Hay là chiêu tình địch của cô có tác dụng rồi?”

Cô thừa nhận cô dụng Mộ Thích để kích động anh, không ngờ có tác dụng thiệt.

Đường Sóc thấy cô không phản ứng, buông tay khỏi mặt cô, thôi, anh nên đi vậy.

Anh vừa đi, đã nghe giọng cô, “Anh đi đâu!”

“Đi về.”

“Về?” cô đi đến sau lưng anh, rồi ôm lấy anh, “A Sóc, lời anh vừa nói là thật không? Hôm nay không phải là ngày nói dối? Anh không lừa em chứ! Bạn gái nhỏ của anh phải làm sao? Em làm tiểu tam sao? Anh có phải thích em hơn xíu? Hay là anh vẫn thích cô ta hơn xíu?

Cô quá kinh ngạc, hạnh phúc lớn thế ập đến, còn chưa phản ứng kịp, giờ cô có nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.

“Anh cũng không có bạn gái.” Anh lừa cô thôi.

Trước đây anh cho rằng anh không có hy vọng lấy viên đạn trong đầu ra, nhưng Thích Thịnh Thiên nói có thể lấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK