Trên đường cô lái khá nhanh, trong lòng cứ cảm thấy bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì lớn phát sinh.
Hay là chuyện lớn không hay.
...
Văn phòng tổng tài Te.
Tề Viễn Dương nhìn màn hình vi tính, trên màn hình là ảnh của anh ta và Bùi Nhiễm Nhiễm.
Đây không phải là lần đầu tiên họ vị vây quanh, họ cùng nhau xuất hiện trước công chúng rất nhiều lần, nên bị nói ở chung với nhau là điều tự nhiên.
Nhưng...
Tay anh cầm lấy chuột, tự tự trượt xuống, nhìn thấy trên mạng hình xuất hiện que thử thau, nghe nói là Bùi Nhiễm Nhiễm vứt khỏi sọt rác.
Trên đó hiện rõ hai vạch, coo có thai rồi.
Trên báo nói đó là con của anh, nhưng anh biết không phải, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đều biết không phải.
Nếu quả thật có con của anh cũng không tệ, anh có lẽ nên chủ động hơn.
Không chủ động chẳng lẽ đợi đến khi cô và Cảnh Thần Hạo làm lành, nhìn cô lại rời xa anh lần nữa.
Anh không phải trai cong, nhưng trừ cô ra, không thích ai cả.
Mắt cứ dán vào trang mạng, sắc mặt đột nhiên trở nên ngạc nhiên khó hiểu.
...
Bùi Nhiễm Nhiễm còn chưa gặp Cảnh Thần Hạo, điện thoại nhanh chóng reng lên, cô nhận được điện thoại của Tô Nhược Nhã.
Nhìn chữ trên màn hình, cô thật không muốn bắt máy, giờ cô rất muốn tìm Cảnh Thần Hạo, muons biết sao anh lại tìm cô gấp như thế, là vì sao chứ.
Nhưng bà ta dù gì cũng là trưởng bối, không thể không nhận.
Cô ngừng xe, cũng như để Cảnh Thần Hạo đến tìm cô.
“Mẹ, có việc gì?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Có việc, chuyện lớn đó, giờ con về ngay, mẹ lập tức gọi cho Hạo Nhi, kêu nó cùng về.” Giọng Tô Nhược Nhã lạnh lùng, giọng nói lộ rõ vẻ đã hết kiên nhẫn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời đó có chút hồ đồ, nhưng vẫn đáp lại.
Cô vẫn ở nguyên vị trí đợi thêm chút, quả nhiên nhận được điện thoại của Cảnh Thần Hạo.
“Nhiễm Nhiễm, anh đang đợi em ở đầu đường.”
Giờ vị trí của anh quả thật sẽ đến nhà họ Cảnh sớm hơn cô.
“Được.” Cô cúp máy, trong lòng càng thấy bất an.
Cho đến khi gặp đến ngã giao bên ngoài đường nhà họ Cảnh, cô nhìn thấy chiếc xe Roll royce, ấn kèn xe nhắc anh.
Cảnh Thần Hạo mở cửa xe xuống, cô cũng vậy.
“Xuống xe, chúng ta cùng vào.” Cảnh Thần Hạo nhìn cô, đẹp trai đầy trầm tư.
Bùi Nhiễm Nhiễm không nghĩ nhiều, cũng đang muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Xuống xe đi vào trong xe anh, vừa vào trong đã cảm thấy hơi lạnh từ người đàn ông bên cạnh.
Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, từ từ tiến gần cô, “Nhiễm Nhiễm..”
“Hử?”
Tay anh đột nhiên ôm chặt cô, cảm nhận cô đang ở bên anh, “nói với anh, đứa con đó là của anh..”
Anh có ý gì?
Con gì?
Con trong bụng hay là Dương Dương Noãn Noãn?
“ Nhiễm Nhiễm, em nói là của anh, đúng không?” Cảnh Thần Hạo ôm chặt cô, thật không dám tin lời đồn trên mạng.
Gì mà trả thù anh, cho nên ngoại tình?
Anh và Nhiễm Nhiễm cùng đi xem phim, từ trong sọt rác tìm thấy que thử thai.
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút hồ đồ, cô không nói cho ai, đến Lâm Tri Hiểu cũng không, sao anh biết.
Chỉ là tối qua ở nhà Tri Hiểu ăn nho thấy không chua, nên Thích Thịnh Thiên nói với Cảnh Thần Hạo?
Đây không phải là vấn đề chính, vấn đề là ý anh nói gì?
Phải của anh không?
Không phải của anh chẳng lẽ của người khác?
“Chỉ vì em ăn nho không chua mà nói em có thai, Thích Thịnh Thiên này có thể thực tế xíu không?” Cô mở miệng giận.
Cảnh Thần Hạo nghe lời cô nói, nhắm mắt lại, Nhiễm Nhiễm chưa xem tin trên mạng sao?
Cô cho rằng Thích Thịnh Thiên nói.
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy anh càng ôm chặt hơn, cô thở không nỗi, “Anh nhẹ chút, buông lỏng ra, chúng ta không phải về nhà sao?”
“Phải về nhà, nên cần làm rõ chuyện này.” Cảnh Thần Hạo buông cô ra, sau đó sờ bụng cô.
“Nhiễm Nhiễm, trong đó có con của chúng ta.” Đôi tay vô cùng ấm áp, ánh mắt đen láy nhìn cô.
“Anh khẳng định chắc chắn có rồi?” Sao anh lại trở nên ấu trĩ như Thích Thịnh Thiên!
“Vậy giờ chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.” Anh cũng muốn xác nhận.
“Bệnh viện thì không cần, em có thật.” Cô cười, “Anh sắp làm bố rồi, Dương Dương Noãn Noãn làm anh chị rồi.”
“Bà xã...” Cảnh Thần Hạo lại ôm chặt cô lần nữa, thật là dọa chết anh!
Chỉ cần cô nói là của anh, anh đều tin, đứa con đó là của anh.
Là của họ.
Nhiễm Nhiễm sẽ không ở bên Tề Viễn Dương.
Chỉ là đi xem phim thôi, cho dù bạn bè đi xem phim cũng được, nhưng sau này không được.
Muốn xem phim thì đi với anh.
“Anh ôm chặt quá.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nói.
“Quá vui.” Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng không bình tĩnh được.
“Có con mà vui thế? Em có chút ghen.” Cô sờ bụng mình, “Thích Thịnh Thiên cái miệng lớn thật, cô thật không muốn nói, có thể nó còn quá nhỏ.”
Tính thời kỳ hành kinh trước, nhiều nhất mới nửa tháng.
“Người anh yêu nhất là em.” Cảnh Thần Hạo hôn lên má cô, “Đi thôi.”
“Hử?”
Cứ lái thẳng về Cảnh gia, cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, lúc nãy vui thế, nhưng giờ sắc mặt lại khác.
Dường như có chút không vui, môi mím 1 đường thẳng, mặt trầm tư đi vài phần.
Khoảng cách không còn xa, cho nên họ sắp tới nhà.
Cảnh Thần Hạo ôm eo cô đi vào, Cảnh Thắng và Tô Nhược Nhã đang ngồi trên sofa, mặt hiện rõ sự không vui.
“Ba mẹ.” Cô và Cảnh Thần Hạo cùng lên tiếng, ngồi về 1 phía trên ghế.
Tô Nhược Nhã nhìn dáng vẻ 2 đứa, đặc biệt con trai lại bảo vệ cô ta thế, nghĩ tới tin trên mạng, cả mặt đều tối sầm lại.
“Nhiễm Nhiễm, chuyện xảy ra trước đây liên quan đến Diệp Mộ Yên là ngoài ý muốn, mẹ rất thương xót cho con, đó là Hạo nhi làm không đúng, nhưng sao con lại làm ra chuyện này.” Tô Nhược Nhã nhìn mặt cô, trước đây bà thật rất thích đưa con dâu này.
Nhưng giờ...
Cô lại thành như thế!
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút không hiểu, bà ta đang nói gì.
“Mẹ, không phải như những gì mẹ thấy.” Cảnh Thần Hạo ôm eo Bùi Nhiễm Nhiễm càng chặt.
“Không phải như mẹ thấy? Nó là người đã có chồng, còn đi xem phim với đàn ông khác, dạo phố, còn cùng nhau đi đón Dương Dương Noãn Noãn, trong lòng nó nghĩ gì sao con biết được.” Tô Nhược Nhã rõ ràng đang tức giận, “Mẹ luôn thấy áy náy với con, nhưng con không cần dùng cách này làm xấu mặt Cảnh gia, nếu tụi con thích nhau, giờ còn có người phụ nữ khác ở đây, muốn ly hôn mẹ không phản đối.
Không ngờ Tô Nhược Nhã còn lôi cả tin tức trước đây ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời bà ra, nói đi nói lại chỉ có 1 mục đích, muốn cô ly hôn.
“Con không đồng ý.” Cảnh Thần Hạo nghiêm mặt nói, “Chuyện không như mẹ thấy đâu, con và Nhiễm Nhiễm thật lòng yêu thương nhau, chúng con mới là vợ chồng, không có ai hết!”
“Nếu thật lòng yêu thương nhau, sao lại xảy ra chuyện với Diệp Mộ yên? Còn đẻ đứa con! Cô ta nữa?” Tô Nhược Nhã nhìn bụng của cô ta, “Chẳng lẽ thiếu phu nhân đây còn đẻ con cho người khác?”