“Bà xã, anh sẽ không hối hận, dù thế nào, anh sẽ bám lấy em cả đời! Tốt biết mấy!” anh nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai cô, cúi đầu nói, “Chúng ta yêu thương lẫn nhau,, vì dân trừ hại.”
“Thu nhận người đàn ông như anh, thật là trừ hại cho dân, nhưng người phụ nữ đẹp như em, thì quá là tổn thất của em!” Cô không ngờ có lần 2 giúp anh giải quyết.
Rõ ràng là 1 giây tước hai người còn đao kiếm tương tàn, bộ dạng như liều sống chết.
Mà giờ bàn tay cô đang giúp anh!
“Tay em lần đầu và lần 2 đều cho anh rồi! Mẫn Tiểu thụ, anh thật lợi hại!” Cô vẫn có chút không nhẫn tâm.
Nếu không sẽ không giúp anh.”
“Anh sẽ tốt với em, còn tay em.” Anh cười nói cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cố Linh từ từ nhắm mắt lại.
Thôi, giờ cô quyết định rồi.
Nếu đã ở bên nhau, đã bên nhau, vậy trước khi cô rời khỏi, sẽ vui vẻ bên nhau, không phụ ý tốt của anh.
Ít nhất trước khi đi, 2 người còn có kỷ niệm
Những kỷ niệm đẹp đẽ đó sẽ còn mãi, chứ không phải sau này khi nhớ lại chỉ toàn là sự hối hận.
....
“Cái gì? Thích Thịnh Thiên? Sao lại có thể.” Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con, nhìn Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh mình.
Trong đại sảnh, Dương Dương Noãn Noãn sau khi đi học về thì lên lầu làm bài tập, trừ người giúp việc, giờ chỉ còn 3 người họ.
“Bà xã, chuyện công việc, em..”
“Em không cần quản nữa đúng không?” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc anh 1 cái, cúi đầu nhìn đứa bé, “Con à, daddy không cần mami đi làm nữa, mami sắp thất nghiệp rồi, con mau lớn, sau này nuôi mami, được không?”
Cảnh Thần Hạo nhìn bộ dạng của cô, nghe cô nói, cười nhẹ, “Nó có thể nghe hiểu không?”
“Em nói cho anh nghe đó.” Cô nhẹ vỗ lưng đứa nhỏ, nhìn anh, “ Thích Thịnh Thiên và anh làm bạn bè bấy lâu? Không, là anh em, năm đó cậu ấy không cần cả Thích Thị, sao cậu ấy có thể tiết lộ kế hoạch của dự án cho Thích đại thiếu được chứ!”
Sao cô có thể tin là Thích Thịnh Thiên?
“Tra ra là được gửi từ máy tính cậu ấy?” Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy liền tức giận.
Sao có thể!
“Thích Thịnh Thiên là loại người gì, anh hiểu rõ nhất! Anh mà không tin cậu ấy, cậu ấy nhất định rất buồn, ngay đến giải thích cũng không thèm mà đã rời đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm trừng đôi mawtss xinh đẹp nhìn anh, “Em cảm thấy không phải cậu ấy làm!”
“Có phải cậu ấy làm không, phải coi chứng cứ.” Anh lắc lắc cái bình sữa trống, chơi đùa với đứa trẻ trong lòng cô.
Đứa trẻ cười hihi, đưa tay lấy bình sữa từ tay anh.
Cảnh Thần Hạo lập tức đứa lên cao, đứa nhóc không lấy được, mở to đổi mắt, rồi cất tiếng “oa”, khóc lên.
Bùi Nhiễm Nhiễm đang suy nghĩ, nghe tiếng nó khóc, liếc nhìn Cảnh Thần Hạo, “Chuyện tốt anh làm ddos1”
“Anh làm.” Anh bỏ bình sữa xuống, từ tay cô ôm đứa nhỏ, “Daddy ẵm, đừng khóc, khóc sẽ đánh con, có biết daddy phải đánh con bao nhiêu lần, thì mới xả được cơn giận con đạp mami con?”
Không biết đứa trẻ có hiểu không, càng khóc lớn hơn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cha con họ, “Anh cứ phải chọc nó điên hả?”
“Không sao, nó nghe không hiểu.” Cảnh Thần Hạo ôm nó đưngs lên, phát hiện thân thể nó còn mềm, không thể đứng được.
“Nó còn chưa đầy 1 tháng, sao có thể đứng được.” Bùi Nhiễm Nhiễm lại nhắc nhở anh.
“Bà xã, bảo bối khóc hoài.”
“Anh cứ không để nó yên, đương nhiên nó khóc.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn giọt nước mắt ngắn dài trên mặt nó, đau lòng.
Có 1 daddy như thế, thật tội nghiệp!
Cô lấy khăn nhỏ, cẩn thận lau nước mũi cho nó.
“Sao mà nó làm nũng thế.” Cảnh Thần Hạo nhìn đứa bé trong lòng, cũng khá là thương xót.
Dương Dương Noãn Noãn lớn thế, chưa từng ở bên chúng lúc còn thơ, cảm giác đứa trẻ lớn rất nhanh.
Nhưng giờ không như thế, sắp 1 tháng rồi, chỉ lớn có xíu xíu.
1 đứa đã cực thế, Nhiễm Nhiễm trước đây còn có 2 đứa, nhất định rất vất vả.
Anh nghiêng đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, tiến gần má cô hôn 1 cái, “Bà xã, anh yêu em.”
“Sao đột nhiên lại tỏ tình?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Muốn.”
Vì muốn thổ lộ, muốn nói với cô anh thích cô, thì nói thôi!
“Bảo bối, daddy tốt lắm, chỉ là lúc này dọa con thôi, con ngoan ngoãn nghe lời, daddy sẽ không đánh dích con, được không?” Cô thật sợ sau này đứa nhỏ sẽ bị đánh.
“Em thấy sau này nó sẽ rất là nghịch ngợm.” Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nói.
“Anh cũng có cảm giác thế.” Cảnh Thần Hạo ôm đứa nhỏ vào lòng, giờ nó mới lớn tần này, mà đã quậy thế.
Sau này nhất định rất quậy.
“Lúc em mang thai, rõ ràng rất yên tĩnh.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười nhìn đứa trẻ đã ngừng khóc, “Em nghe ngờ, nó giống anh.”
“Anh...” Anh nhớ trong ấn tượng của mọi người, anh rất ngoan.
“Trước đây của anh.”
“Trước đây anh rất ngoan, không quậy, cũng không hiếu động thế.” Anh khẳng định.
Bảo bối trong tay Cảnh Thần Hạo khóc mệt rồi, nhắm mắt lại, từ từ vào giấc ngủ.
Sau khi nó ngủ xong, được bà vú ẵm đi.
Trên sofa chỉ còn có 2 người, tay người nào nó bắt đầu không an phận.
Tay Bùi Nhiễm Nhiễm cầm ipad, tỉ mỉ đọc tin tức, thân thể của cô bị anh ôm chặt vào người anh.
“Chuyện hai người lài làm lớn thế này, đã lên báo rồi cơ!” Cô nhìn tiều đề trên màn hình, không còn gì để nói.
“Cậu ấy đi thì đi rồi, còn mang theo nhân viên Cảnh Thị? Có biết xấu hổ không?” Bùi Nhiễm Nhiễm nháy mắt nhìn anh, “Thật không?”
“Gần như thế.”
“Sao lại gần như? Thích Thịnh Thiên sao lại thế?” Cô lại hỏi câu đó!
Thích Thịnh Thiên sao lại có thể làm ra chuyện này!
“Mục đích cậu ấy là gì? Đưa Thích Thị lên 1 tầm cao mới, phải dụng cách này mới được sao?” Cô không hiểu lắm. “Thích Thịnh Thiên đã không cần Thích Thị, Thích thị ra sao thì liên quan gì đến cậu ta!”
“Cậu ta họ Thích!” Cảnh Thần Hạo ôm eo cô, điềm đạm đáp.
Đúng thế!
Nhưng quan hệ Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo tốt thế nào, Thích Thịnh Thiên vẫn là người nhà họ Thích, không phải người nhà họ Cảnh!
Giờ cô có thể hiểu rồi.
“Các anh...có phải..” Cô đột nhiên che miệng, “Cho nên, mấy năm nay chúng ta, đã nuôi 1 con cáo?”