Một người phụ nữ hư hỏng yêu một người đàn ông khác, còn sinh con cho người đàn ông khác.
Cô có chút mệt rồi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động cũng không muốn đưa tay ra bắt máy.
Nhưng tiếng chuông này không giống, là tiếng chuông của riêng anh ấy.
Cô sờ lấy điện thoại, ngồi dậy trên giường lớn, “sao rồi? Giúp em trở nên nổi tiếng, đến cám ơn anh sao?”
“Đáng tiếc, không có chụp được chính diện, có muốn tối nay hai chúng ta đi nữa không.”
“Anh lưu manh!” Cô gãi tóc, “Anh đang làm gì vậy? Chợt nhớ tới gọi điện thoại cho em, không phải nên chạy xa rồi sao?”
“Anh chuẩn bị đi đón bạn gái, cô ấy nhất định muốn tới chơi.”Nhìn đối diện thán một tiếng, “vẫn là em tốt, không có bám dính lấy anh.”
“Cho nên anh mới không yêu em.” Cô nghiêng đầu, cách thật xa nhìn mình trong tấm gương trang điểm.
Cô cũng khá xinh đẹp mà hả?
Vì sao lại không không thích!
“Không phải không thích.” Anh thản nhiên nói, nếu như không phải bởi vì thích, sao có thể cùng một chỗ nhiều năm như vậy.
“Nếu như lần này em lấy được giải nữ chính xuất sắc nhất, chúng ta ra nước ngoài kết hôn được không? Ẩn hôn, sẽ không bị những người khác biết đến, nếu như có thể......” Cô cảm thấy mình đang nói mê sảng, “bỏ đi, không kết hôn nữa, không kết hôn em mới là quý tộc độc thân, chúng ta sinh đứa bé đi? Thay vì nuôi người khác, em càng muốn nuôi anh.”
“Được.”
“Thật sao?” Đuôi lông mày cô hiện lên ý cười.
“Thật.”
“Vậy anh chơi vui vẻ, em cúp máy trước, mấy ngày nay đều phải núp trong nhà không ra khỏi cửa rồi, im lặng đợi tin tốt!
Mặc dù cô biết rõ không có tin tốt.
Có thể sẽ không có.
Diệp Mộ Yên cúp điện thoại, nhìn gương mặt có chút tiều tụy trong gương trang điểm, bỗng nhiên cười.
Cô giúp anh ta làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thật cũng không hoàn toàn là vì anh ta, cũng là vì mình, nhìn xem thành tựu của cô hiện giờ, chỉ trừ việc bại bởi Ưng Thường Nguyệt, những người khác đều thắng nổi.
Mặc dù phải trả giả, không trả giá, làm sao có thể có thu hoạch chứ!
Cái cô bán đứng chẳng qua là mình mà thôi, cũng không phải những người khác, người khác có tư cách gì nói cô!
......
Chớp mắt đã tới buổi lễ trao giải Kim Lan, tất cả minh tinh đều tới, bên trên thảm đỏ là ánh sao rực rỡ, trai đẹp gái xinh, liên tiếp xuất hiện trong tầm mắt.
Tin tức của Diệp Mộ Yên trước đó xôn xao trên mạng, cô vừa xuất hiện, vô số câu hỏi của phóng viên hai bên đều vây quanh vấn đề đó, còn có chính là Diệp Mộ Yên.
Cô từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười, “nếu như đêm nay tôi đoạt giải, tôi có thể sẽ nói, cho nên các người muốn biết cái gì, thì trước tiên hãy đợi như tôi!”
“Sao lại thế này a!”
“Không nói thì không nói! Còn thừa nước đục thả câu!”
“Đúng đó, chúc cô ta không đoạt giải, giải thưởng gì cũng không lấy được.”
“Các người không thể làm như vậy được, dù cô ta không lấy được giải thưởng cũng không có một chút quan hệ gì với chúng ta, vẫn là tin tức quan trọng hơn, cho nên vẫn đoạt giải tốt hơn!
Các phóng viên bàn tán xôn xao, Diệp Mộ Yên hoàn toàn không có để ý, ký tên lên tấm bảng điểm danh, liền tiến vào hội trường.
Lễ trao giải bây giờ còn chưa có bắt đầu, trao giải được phát trực tiếp, trước khi phát trực tiếp càng có không ít phóng viên của các đài phát sóng trực tiếp, làm phỏng vấn.
Tóm lại hội trường rất náo nhiệt. ------------Nhóm dịch Boss – app iNovel-----------
Trợ lý của Diệp Mộ Yên đi theo bên cạnh cô, sau đó ngồi ở vị trí của mình.
Ánh mắt của cô di chuyển, cô nhớ kỹ khách quý của lễ trao giải đêm nay có Cảnh Thần Hạo, Cảnh thị là nhà tài trợ lần này.
Mà giờ khắc này Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm còn đang ở trong phòng nghỉ của hậu trường.
Trong tay Bùi Nhiễm Nhiễm cầm một ly nước nóng, nhìn Cảnh Thần Hạo một thân đồ tây màu đen ở trước mặt, “em có thể không đi không? Nghĩ đến phải ngồi lâu như vậy, em cảm thấy có lẽ em không kiên trì nổi.”
“Nếu quả thật không muốn đi, vậy thì không đi nữa.” Cảnh Thần Hạo lo lắng nhìn cô, vậy anh ở đây với em, khi nào đến anh anh mới đi ra.”
“Như vậy không tốt lắm?”
“Không có cái gì không tốt.” Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh cô.
Trước phòng nghỉ có một cái màn hình TV tinh thể lỏng rất to, giờ phút này đang chiếu tình hình trong hội trường, đến lúc đó cũng sẽ phát trực tiếp ở đây, cho nên Nhiễm Nhiễm không ra hội trường cũng được.
Sức khỏe của cô mới là quan trọng nhất.
Lễ trao giải bắt đầu một cách long trọng, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trong phòng nghỉ xem, trước mặt của cô đặt một dĩa nho, sau khi Nhiễm Nhiễm mang thai thì đặc biệt thích ăn.
“Nghe nói em ăn nhiều nho, sau này mắt của em bé sẽ đặc biệt lớn.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn một bên mặt đẹp trai của anh, “anh cảm thấy thế nào?”
“Không ăn cũng lớn, có con mắt di truyền rất lớn rồi.” Cảnh Thần Hạo nhìn chằm chằm hai con ngươi đen nhánh của cô, bỗng nhiên ôm cô vào lòng, “Nhiễm Nhiễm.”
“Có phải anh không muốn em ăn đồ mới nói như vậy không?” Cô có chút dở khóc dở cười.
Bởi vì nghĩ đến dáng vẻ của Thích Thịnh Thiên, cô cũng cho Cảnh Thần Hạo ăn một lần, nghĩ đến dáng vẻ anh ấy cảm thấy rất chua, nhưng vẫn ăn, nói rất ngon, cô đã cảm thấy rất mắc cười.
“Ăn nhiều một chút, béo hơn chút, hơi gầy rồi.” Sao anh có thể không cho cô ăn chứ.
“Gầy sao? Em mập lên rất nhiều, mập thêm hai cân thịt, anh nghĩ thử xem em bé bây giờ mới lớn bao nhiêu? Lớn như hạt đậu hà lan hạt gạo vậy? Em bé ngay cả một lạng thịt cũng không có, hai cân đều mọc ở trên người em.” Kỳ thật cô cũng không phải rất để ý đến dáng người.
Mang thai không có thể nào không mập, cô đã sớm nghĩ thoáng.
Cảnh Thần Hạo nhìn cơ thể của cô, nghiêm túc nói, “ừm, mọc ở chỗ nên mọc rồi.”
Khuỷu tay của Bùi Nhiễm Nhiễm đụng người anh một chút, lại nói bậy!
Sao anh ta có thể lưu manh như vậy chứ, chỗ nên mọc?
Bọn họ xem truyền hình trực tiếp của lễ trao giải, giờ phút này đang khiêu vũ, chiếc váy ngắn nhanh như chớp, mười mấy cô gái nhảy những vũ đạo nóng bỏng.
Nhóm các cô gái, ai cũng xinh xắn.
Cô không khỏi nhớ tới Hòa Thảo, hình như đã lâu rồi không có gặp nhau.
Nhưng tin tức cô ấy xuất hiện đều là tốt, có lẽ không sao, rất tốt.
Lại một lát sau, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng đập cửa, nhân viên công tác thông báo cho Cảnh Thần Hạo chuẩn bị lên sân khấu.
Anh mới lưu luyến không rời đứng dậy, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “chờ anh trở lại.”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Cảnh Thần Hạo ra ngoài, cửa phòng có hai vệ sĩ trông coi, cúi đầu với bóng lưng của anh, đóng lại cửa phòng nghỉ, đưa mắt tiễn anh rời đi.
“Tiếp theo sẽ công bố chính là giải nhân vật nữ chính xuất sắc nhất, khách quý trao giải là tổng giám đốc của tập đoàn Cảnh Thiên, Cảnh Thần Hạo tiên sinh, cho mời Cảnh tiên sinh!” Người dẫn chương trình kích động nói ở trên sân khấu.
Cảnh Thần Hạo vẫn lạnh lung bước ra từ cánh cửa bên cạnh, được MC đưa cho anh một cái microphone và một phong thư.
MC đứng bên cạnh anh, trên mặt khó nén kích động, mặc dù không được anh nhìn một chút, cô cũng cảm thấy rất đáng!
Màn hình lớn đằng sau đang trình chiếu tên của các diễn viên và tác phẩm tiêu biểu của họ, anh cúi đầu nhìn mở phong thư ra, mở tấm thẻ bên trong ra.
Diệp Mộ Yên ngồi ở phía dưới nhìn người đàn ông trên sân khấu, ngày đó hình như cô có nói với người đó một câu, người đàn ông như Cảnh Thần Hạo, rất dễ bị hấp dẫn, cô có thể sẽ thích anh.
Kỳ thật cũng không thích đến như vậy, nhưng có cảm tình với người đàn ông như vậy, nếu như người đó cũng thế này thì tốt rồi.
Toàn tâm toàn ý với một người phụ nữ!
Ưng Thường Nguyệt ngồi bên cạnh Đường Sóc, cũng nhìn Cảnh Thần Hạo ở trên sân khấu, “tôi còn tưởng rằng Cảnh tổng sẽ không tới, không nghĩ tới anh ta lại tới.”
- -----------Nhóm dịch Boss – app iNovel-----------