Bùi Nhiễm Nhiễm đã đứng ngoài cửa đi lại gần 10 phút, lúc nào cũng nhìn về phía cửa phòng.
Đề nhập học không biết thế nào, cô không lo con trai, Dương Dương từ khi biết đọc chữ đã thích đọc sách, kiến thức rất rộng, kiến thức đã chuẩn bị đủ nhiều rồi, cô chỉ lo cho Noãn Noãn không thể qua.
Con gái nhỏ yêu kiều tuy thông minh, nhưng vẫn luôn không thích học, chỉ cần làm nũng liền khiến cô mềm lòng.
Bùi Dương và Bùi Noãn trong phòng, đang làm đề, chủ nhiệm Hác nói phỏng vấn đã thông qua, chỉ cần thông qua bài thi viết sẽ có thể nhập học.
Hác Lôi ngồi ở ghế trong phòng làm việc, nhìn 2 đứa trẻ chăm chú làm đề, đề do bà ra, các loại lĩnh vực đều có, đề càng về sau càng khó, câu cuối cùng là câu trong đề Olympic, đứa trẻ bình thường căn bản không làm được.
Bùi Dương chăm chú viết, những đề này không làm khó cậu, làm đến câu cuối, cậu nhíu mày suy nghĩ 1 chút, sau đó nhanh chóng viết.
Cậu có hứng thú với toán, chủ động xin Bùi Nhiễm Nhiễm mua sách về Olympic về, cho nên câu này đối với cậu, không khó lắm.
- ----------- --------------
Nhưng Bùi Noãn không giống, cô mếu máo, bộ dạng muốn khóc, tay mập mạp cầm chặt bút chì, chậm chạp ghi được mấy chữ.
“Anh, anh…” Bùi Noãn nằm dài trên bàn, nhỏ tiếng kêu Bùi Dương, 2 tay không yên động đậy viết trong tay, hai mắt chớp chớp, tội nghiệp cầu cứu.
Bùi Dương biết em gái làm không được, lo lắng nhíu mày, sau đó quyết định, lén lút để đứng đề ở 1 góc, chuẩn bị để Bùi Noãn xem.
Tất cả đều bị Hác Lôi nhìn thấy, bà cong tay gõ bàn, lớn tiếng tuyên bố: “Kết thúc, bỏ bút xuống để giấy trên bàn, không được viết nữa.”
Bùi Noãn không chép được, bỏ bút xuống đứng dậy, cuối cùng nhịn không được, không ngừng rơi nước mắt.
Bùi Nhiễm Nhiễm đứng ngoài lo lắng không thôi, thấy con cuối cùng cũng ra, căng thẳng trong lòng được thả lỏng.
Cô quỳ xuống, gấp gáp hỏi: “Dương Dương Noãn Noãn, đề khó không?”
Bùi Dương lắc đầu không nói, lại nhìn em gái.
“Mami, con… con ngốc quá, đề đó cũng không biết làm.” Bùi Noãn càng ngày càng khó chịu, tay nhỏ mập mạp làm sao cũng lau không hết nước mắt.
Bùi Nhiễm Nhiễm đau lòng cực kỳ, vừa muốn an ủi con, Hác Lôi từ phòng làm việc ra, nghiêm túc nói, “Phụ huynh theo tôi vào 1 chút.”
“Được.” Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu đáp, dặn dò Dương Dương chăm sóc em, mới đi vào.
Cửa phòng đóng lại, Hác Lôi lấy 2 tờ giấy thi đã chấm đưa cô: “Con trai cô thành tích rất tốt, còn thông minh, cộng thêm sự giáo dục tốt, tiền đồ nhất định sáng lạn. Nhưng con phẩm chất bình thường, với lại lúc nãy còn có hành vi copy, thật sự không đạt tiêu chuẩn nhập học, cho nên… tôi chỉ có thể nhận con trai cô.”
Bùi Nhiễm Nhiễm như đoán được kết quả, nhưng có 1 điểm cô không chấp nhận…
“Noãn Noãn không thể nào đi copy!”
Hác lôi cong miệng cười, mở video cho Bùi Nhiễm Nhiễm xem, “Đứa trẻ như vậy, từ nhỏ nhân phẩm không tốt, chúng tôi tuyệt không nhận.”
“Lời này cũng bà có ý gì?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhíu mày lập tức trở nên lạnh lùng.
Lời của Hác Lôi như có gai, làm cho toàn thân cô khó chịu, ngữ khí càng thêm lạnh lùng.
Hác Lôi là người có kinh nghiệm, mặt không biến sắc nhắc lại, “Tôi nghĩ tôi nói rất rõ. Con gái cô copy, không phải đứa trẻ thành thật, đứa trẻ như vậy chúng tôi không nhận!”
Bà vừa nói xong, cửa phòng bị ngoài đẩy vào, 1 người đàn ông ôm Bùi Noãn còn đang khóc chưa thôi, ngữ khí lạnh lẽo, “Tôi còn chưa nói chuyện, ai dám không nhận?”
- ----------- --------------