“Đương nhiên” Cảnh Thần Hạo cười nhẹ đáp ứng
“Lý đổng, bây giờ không phải là lúc do dự. Điều kiện của tập đoàn Âu Dương chúng tôi, Lý tổng không phải rất vừa ý sao?” Âu Dương Lập nghe được lời vừa rồi của Cảnh Thần Hạo, bỗng chốc trở nên gấp gáp
“Đây....” Lý Thành bên trái nhìn một cái, bên phải nhìn một cái, cả hai người đàn ông đều không dễ gây chuyện, Cảnh Thần Hạo càng không dễ gây chuyện hơn
Trên mặt đứng đầu hàng ngọc này, tập đoàn Âu Dương không sai lầm gì là lực chọn tốt nhất, nhưng mà năng lực của con người Âu Dương Lập này không bằng Cảnh Thần Hạo, Cảnh Thị giao cho Cảnh Thần Hạo, nhất định sẽ.....
“Lý đổng, đây dù sao cũng là kinh doanh của Hà Gia chúng tôi, quyết định của ông hoặc có thể cũng không phải là quan trọng” Hà Hoa Vũ lườm ông ta một cái, con ngươi đen tuyền di chuyển lên trên người của nhóm người, “tôi và anh trai đều đã quyết định rồi, nếu như Cảnh Thị có ý muốn ở trong mặt đồ trang sức ngọc này góp phần, Hà Thị chúng tôi tình nguyện xung phong đi đầu, trở thành một viên đá ném vào nước thử độ sâu cho Cảnh Thị, còn với Âu Dương tổng tài, chỉ có thể nói, rất xin lỗi”
Âu Dương Lập nghe thấy lời nói đó của anh ta không ngừng thở gấp, đôi tay để ở trên đầu gối nắm chặt, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, “ Lý đổng, chuyện lớn như thế này, ngài không có lời nói nào sao?”
“Âu Dương tổng tài, thực tế này là.....bất lực à!” Lý Thành lắc lắc đầu, ông thực chất là một người ngoài
Hai anh em Hà Thị liên hợp lại, cổ phần của bọn họ nhiều hơn của ông, bất cứ lúc nào tất nhiên cùng là bọn họ làm chủ
“Thật hay một cái bất lực!” Âu Dương Lập từ chỗ ngồi đứng dậy, liếc nhìn một cái vẻ bình thản của Cảnh Thần Hạo, “hy vọng viên đá nem vào hồ của mọi người sẽ không chìm xuống tận đáy”
“Sợ rằng sẽ khiến Âu Dương tổng tài thất vọng rồi!” Cảnh Thần Hạo cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, tiện tay chỉnh sửa lại trang phục của mình, “các vị xin yên tâm, Hà Thị đã là doanh nghiệp của Cảnh Thị, đương nhiên sẽ không khiến bọn họ sụp đổ, cứ việc yên tâm, vì chúc mừng sự hợp tác của chúng ta thành công tốt đẹp, tối nay khách sạn Nặc Thiên, một người cũng không được phép không đến!”
“Đương nhiên, Cảnh tổng đi cẩn thận!” người trong phòng hội nghị từ từ tiễn bọn họ rời đi
Trong thang máy, Bùi Nhiễm Nhiễm đứng ở bên cạnh anh ta nhìn anh ta, “Lý Thành ông ta làm sao lại thay đổi chủ ý vậy?”
“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, thay đổi một chủ ý có gì khó khăn đâu” Cảnh Thần Hạo không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng tiết lộ sự đương nhiên này, anh muốn thu mua doanh nghiệp, còn có thu mua không thành sao, vậy không phải trở thành chuyện cười của anh à!
“Nhưng mà Lý Thành hình như không phải là người bị anh thu mua” rất rõ ràng, người bị đại Boss thu mua là anh em nhà Hà Thị
Trước đây còn trong sáng tranh trong tối đấu, nhưng mà ở trên mặt tiền bạc, hai người cùng trên một chiến tuyến đầu hàng đối với bên ngoài
Tiền bạc cái thứ này, quả nhiên thu hút người
Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, bước chân rớt lại phía sau của cô so với anh ta càng thêm rõ ràng, nghĩ đến anh ta vừa mới nói địa điểm khách sạn Nặc Thiên mấy từ đó, cả da đầu cô nổi hết lên
“Cái này Cảnh tổng, tôi còn có chuyện riêng phải bận, phải đi trước rồi, ngoài ra Nặc Thiên tối nay tôi không đi nữa, tôi phải ở bên cạnh hai tiểu bảo bối!” khi cô nói lời này cũng cách anh rất xa, sợ bị một ánh mắt lạnh lùng của anh ta liếc nhìn, cô không tự chủ mà đi theo anh ta
Nhưng mà Cảnh Thần Hạo không ngờ lại không hề có ngăn cản cô, ngồi lên xe của anh rời đi rồi, đương nhiên đây là cô ngồi trên xe taxi nhìn thấy
Tối đó, Lâm Tri Hiểu đi tiếp khách hàng rất muộn mới trở về, lúc đó Dương Dương và Noãn Noãn đều đã ngủ say rồi
Bùi Nhiễm Nhiễm đỡ cô vào trong phòng tắm nôn ói, một bên cảm khích bản thân may mắn không có đi, nếu không thì cô như thế này ngày mai nhất định không thể đi trường mầm non cùng bọn trẻ xem đại hội thể dục thể thao rồi
“Nhiễm Nhiễm! Đại Boss tối hôm nay thật quá kinh người rồi, một câu cũng không nói! Cả người khuôn mặt lạnh băng ngồi ở trong góc tránh ồn, giống như chúng tớ mỗi người đều nợ anh ta 100 vạn tệ vậy!” Lâm Tri Hiểu gục trên bồn cầu một bên ói một bên than khổ
“100 vạn tệ anh ta mới không thèm để trong mắt, ít ra phải 1000 vạn tệ anh ta mới lười nhát rướn mi mắt lên nhìn” Bùi Nhiễm Nhiễm nét mặt tớ hiểu an ủi cô ấy, “yên tâm yên tâm, cậu cuộc đời này cũng sẽ không nợ anh ta nhiều tiền như thế đâu”
“Đúng thế, tớ một tháng mới có, mới....5, 5 vạn tệ!” Lâm Tri Hiểu vừa giơ tay lên đưa ra một số “5”, lại gục lên trên bồn cầu không ngừng nôn thốc nôn tháo
“5 vạn tệ nhiều hơn tiền lương của tớ rất nhiều rồi! Lâm Tri Hiểu cậu một tiểu phú bà!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô ấy, yên tĩnh ở bên cạnh cô ấy