Lâm Tri Hiểu nhìn đến ngây ngốc, tay phải như run rẩy nhận điện thoại mình, “Nhiễm Nhiễm, tớ là thư ký Cảnh tổng, điện thoại cần mở 24/24, đợi dặn dò.”
“Không sao, anh ta say rồi, không gọi cho cậu, yên tâm ngủ! Ngủ ngon!” Cô nằm xuống lần nữa, quay người đắp chăn.
Sáng đánh boss, đêm cần phải bồi dưỡng tinh thần, nếu không mệt quá ứng biến chậm sẽ thua.
Lâm Tri Hiểu từ từ lùi về sau, mắt nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm càng thêm khâm phục.
Nhiều năm vậy, cô lần đầu thấy người dám đối với Cảnh Thần Hạo như vậy.
Cô muốn biết nên bây giờ Cảnh Thần Hạo biết chuyện này, biểu tình sẽ là như thế nào?
Trong phòng bao nhà hành Nặc Thiên, Thích Thịnh Thiên cầm điện thoại đã bị cúp máy nhìn Cảnh Thần Hạo, “Cũng tắt nguồn rồi!”
Bùi Dĩ Hàn này gan thật lớn, Cảnh Thần Hạo có thể xem trọng cô ta, nên trân trọng, vậy mà lại cự tuyệt!
Tế bào não không lẽ bị ăn hết rồi?
“Rất tốt.” Cảnh Thần Hạo nhàn nhạt nói 1 câu, tay cầm rượu đỏ cuối cùng cũng đưa đến miệng, từ từ thưởng thức.
Người dám đối với anh như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nói chỉ có người phụ nữ đó mới có gan đó!
Bùi Dĩ Hàn, Bùi Nhiễm Nhiễm…
Rất tốt? Anh bị từ chối còn rất tốt? Thích Thịnh Thiên nhíu mày, càng ngày càng không hiểu anh.
Anh không nhịn được đi 1 bước đến gần Cảnh Thần Hạo, đưa tay sờ trán, rồi sờ trán mình, “Không sốt mà!”
Cảnh Thần Hạo liếc nhìn anh 1 cái, để rượu xuống, “Tôi đi trước, cậu tùy ý.”
“Vậy liền đi?” Thích Thịnh Thiên mở to mắt nhìn anh rời đi, “Không phải chứ cậu! Người phụ nữ đó không tới, cậu không thèm uống chung với tớ!”
“Tôi kêu Mẫn Lệ cho cậu!”
Thích Thịnh Thiên mắt nhìn Cảnh Thần Hạo rời đi, thấp giọng nguyền rủa, “Có dị tính không có nhân tính!”
- ----------- --------------
Sáng sớm, phong hòa nhật lệ, không khí không tệ, tâm tình cũng không tệ.
Nhưng Lâm Tri Hiểu đang lái xe mặt lại như chuẩn bị đi hy sinh, chuẩn bị chịu hành hình vậy, khiến tâm trạng tốt đẹp của Bùi Nhiễm Nhiễm áp đến thấp nhất.
“Tớ nói Lâm Tri Hiểu cậu có thể có chút tiền đồ không, tin tớ đi, Cảnh Thần Hạo anh ta uống say cái gì cũng không biết! Dù gì người gọi là Thích Thịnh Thiên, cúp cũng là máy của anh ta, không phải Cảnh Thần Hạo, không sao!” Bùi Nhiễm Nhiễm cho cô 1 ánh mắt an ủi, vỗ vỗ vai cô, biểu thị cô thả lỏng đi.
“Nhiễm Nhiễm, cậu nói thì dễ, cậu đâu phải người ở tầng 15 chung với anh ta.” Cô đã ôm tâm trạng hy sinh của anh hùng liệt sĩ, nếu hy sinh rồi, sau này liền nhờ Bùi Nhiễm Nhiễm nuôi.
- ----------- --------------
“Cái này cũng phải.” Nghĩ đến đây, Bùi Nhiễm Nhiễm thả lỏng không ít.
“Cậu đừng như vậy, lòng tớ rất sợ.” Lâm Tri Hiểu mặt bất lực, nhưng hôm qua sau khi về phòng thật sự ngủ rất bình yên, nhưng lúc này lại không vậy.
“Vậy, tớ đi thăm dò trước, tớ trực tiếp đến phòng làm việc của cậu.” Tối qua cô nói mang trà giải rượu cho anh, nếu Thích Thịnh Thiên truyền lời này cho Cảnh Thần Hạo, cô lại không đi, vậy thì nhất định chết chắc.
“Nhưng cậu như vậy không phải rất nguy hiểm sao?” Lòng cô cảm thấy rối loạn, không thể để Bùi Nhiễm Nhiễm đi mạo hiểm.
“Tớ không sao, nhất định an toàn trở về.” Sáng sớm trong công ty, Cảnh Thần Hạo còn có thể đối với cô như thế nào chứ?
1 đường đến tầng 15, cô trấn tĩnh đi đến trước cửa phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo, gõ cửa nhưng lại không nghe ai đáp.
Mắt cô sáng lên, vậy không phải càng tốt, để trà đã pha vào, nhân lúc anh không ở đây, liền chuồn đi, như vậy anh không thể nắm điểm yếu của cô.
Nghĩ đến đây, cô lập tức đẩy cửa vào, đột tác nhanh chóng rót trà cho anh, lấy trà thanh bản thân mang đến, trong khí đang đợi máy hoạt động, cô chán nhìn xung quanh phòng, kinh ngạc phát hiện, trên ghế da có áo vest màu đen.
Cảnh Thần Hạo đã đến rồi?
Đèn máy nước uống chuyển sang màu xanh, tiếng nước chảy nghe vào như đang nguyền rủa vậy, mắt khẽ híp, không lẽ tối qua anh uống say ngủ trong phòng làm việc?
Cô cẩn thận để trà lên bàn, bước chân nhẹ nhàng vòng qua bàn làm việc, lấy áo vest của Cảnh Thần Hạo ngửi, trên đó quả nhiên có mùi rượu.
Nam nhân này phát điên cái gì, say rượu còn không về nhà, đến công ty làm gì?
- ----------- --------------