Anh Cảnh, xin lỗi, khi tôi đi, nó vẫn tỉnh!
Không sao. À..cô do dự 1 lát, anh Cảnh, có thể làm phiền anh, hoặc anh bảo ai đó canh chừng cũng được, tôi cần rời khỏi 1 lát.
Cô không ở đây chăm sóc nó, cô đi đâu? Cảnh Hành không hiểu nhìn cô, nhìn cô như gái 18, cô thật có thể chăm sóc con nhỏ! Cô thật sự là mami của đứa trẻ? Khi cô đẻ đứa trẻ ra, bao nhiêu tuổi?
Tôi đi lấy tiền, nếu không Tiểu Bộ Bộ không có tiền viện phí. Nếu nhanh, tối này có thể về. Anh Cảnh, nếu không phải Tiểu Bộ Bộ muốn gặp anh, tôi sẽ không làm phiền anh! Cô có thể bảo đàn chị đến chắm sóc! Nhưng..Tiểu Bộ Bộ khi tỉnh có thể sẽ quậy! cho nên vẫn là..
Không phải, anh Cảnh, tôi thật không cần anh trả viện phí, tôi đi trước, phiền anh rồi, nếu anh có việc, cần rời khỏi thì gọi cho tôi, hoặc nói với y tá, cô đã chuẩn bị xong số điện thoại trên 1 mảnh giấy nhỏ, cô đưa anh, cảm kích gật đầu chào anh, rồi đi khỏi.
Sau khi bị đuổi đi, đã 3 năm cô không về, nếu không phải Tiểu Bộ Bộ gặp chuyện, có thể sẽ không về.
Sau hai giờ ngồi xẽ, 1 biệt thự cao lớn hiện lên trước mặt. Trong nhà vẫn vậy, những câu phù dung đã cao hơn lúc cô vừa rời đi. Trên đó đang nở hoa màu hồng, màu trắng. cô đi vào trong, lòng thấp thỏng, nhưng cô không nghĩ nhiều như thế!
Cô Hai về rồi! Quản gia nhìn thấy cô, mặt cười phúc hậu, cô Hai!
Ba mẹ tôi có nhà không?
Lão gia không có, phu nhân có.
Mẹ có ư! Cô cảm thấy ba dễ nói chuyện hơn xíu.
Phu nhân, cô hai về rồi!
Bà Lê dung mạo cao quý ngồi trên ghế, nhìn đứa con gái út đã về, xém tí rơi lệ. lúc đầu bảo cô đi như thế nào, vẫn còn nhớ rõ. 3 năm ngày nhớ đêm mong, chỉ là xem trọng sỉ diện, dù là con mình, nhưng vẫn không hạ mình đi thăm cô! Cứ thế, kéo dài đến 3 năm.
Mẹ, gần đây mẹ khỏe không? Lê Lê cẩn thận qua đó, đối với mẹ, cô kính trọng từ đáy lòng. Và cô luôn cảm thấy mẹ vô cùng nghiêm khắc, từ nhỏ đã bắt cô học này học kia, đối với Tiểu Bộ Bộ chị em cô, vô cùng hà khắc.
Nhưng khi đưa Tiểu Bộ Bộ vừa 1 tuổi rời đi, cô cảm thấy may mắn, vì cuối cùng đã không bị quản chặt như thế! Lúc đó cảm thấy thật ngốc! Có thể mình di truyền từ mẹ, nên không chịu trở về.
Khỏe không? Con không thấy sao? Mẹ Lê liếc nhìn cô, rồi thu lại ánh nhìn.
Con của mình, trưởng thành không ít!
Mẹ, con biết mẹ giận, chị và anh rễ, anh rễ gì, con nói xem 1 đứa trẻ 17 tuổi, biết thế nào là yêu, là đàn ông! Cứ tưởng sinh cho nhà họ Lê 1 đứa con, ta sẽ nhận sao? Chúng nó kết hôn chưa? Chỉ có con là ngu, đi nuôi con người khác! Giờ không biết tụi nó đã tiêu diêu tự tại ở đâu! Khuôn mặt Lê Lê khẩn trương nói, nhưng Tiểu Bộ Bộ rốt cuộc cũng là con cháu nhà họ Lê. Mẹ…đừng nhắc nó!
Mẹ, không nhắc không được, Tiểu Bộ Bộ bệnh rồi, cần tiền cứu mạng! Nó rốt cuộc là con của chị! Mẹ… Lê Lê can đảm đi qua đó, ngồi trên ghế sofa, mẹ, con xin mẹ, cứu nó được không
Bệnh rồi, con cũng giống chị con, lừa tiền mẹ, không nghĩ đến công mẹ sinh thành, chạy theo người đàn ông khác? Mẹ lê vì chuyện của chị Lê Lê, nên luôn tức giận.
Không, mẹ ơi, con luôn ở thành A, nếu mẹ muốn gặp con và Tiểu Bộ Bộ, mẹ đến lúc nào cũng được, con đang học đại học, còn đi làm công, không có nhiều thời gian ở bên be mẹ, là con không đúng, con gái bất hiếu, nhưng Tiểu Bộ Bộ vẫn là cháu con, chị con không ở đây, nó không có người thân, con không thể đưa nó vào cô nhi viện.
Mẹ Lê yêu sỉ diện, nếu để người ta biết cháu nhà họ được đưa vào cô nhi viện, mặt mũi bà để đâu!
Mẹ, mẹ cứu Tiểu Bộ Bộ đi! Nếu không, con đi xin ba!
Mẹ Lê vừa nghe, liền nói, con đi đi!
Mẹ, con đùa mà, ba con bận như thế, Tiểu Bộ Bộ giờ thật là cần bà, mẹ đồng ý nhé! Tiểu Bộ Bộ rất đáng yêu, rất ngoan! Lê Lê kéo tay mẹ.
Phu nhân, tiểu thiếu gia cũng là người nhà họ Lê, nếu nó xảy ra chuyện…
Từ khi nào đến lượt bà nói chuyện! Mẹ Lê trừng mắt nhìn quản gia. Quản gia lập tức im lặng.
Mẹ, hay là, mẹ cho con tiền là được. Lê Lê không cầu xin bà có thể đi thăm nó. Coi như đây là cái giá cuối! rốt cuộc vẫn là cháu ngoại mình, sao bà có thể thấy chết không cứu!
Đến chập tối, Lê Lê đem tiền về bệnh viện thành A, nhưng cô không thấy bóng dáng Tiểu Bộ Bộ đâu, đến bóng dáng của Cảnh Hành cũng không thấy. Lòng cô hoảng loạn, chạy đi hỏi y tá, mới biết đã vào trong phòng phẫu thuật. Cô vội xông vào đó, bên ngoài phòng phẫu thuật, bóng dáng Cảnh Hành đứng nghiêm trang tại đó, đèn phòng phẫu thuật phát sáng, hiện rõ chữ đang phẫu thuật.
Mặt cô chạy đến khẽ đỏ lên, đứng trước mặt Cảnh Hành, còn đang thở dốc, anh Cảnh, Tiểu Bộ Bộ sao rồi? Cảnh Hành thu lại ánh nhìn, cô gái vì chạy quá nhanh, nên tóc hai bên rối bời, đôi má đỏ lên, bộ ngực nhấp nhô lên xuống, tay nắm chặt lấy túi đen trong bao, đôi môi mịm màng cứ mở ra rồi lại ngậm lại. Rồi anh chợt cảm thấy? Sao lại đẹp đến thế!
Nếu cô đã về, vậy tôi đi trước. Tiền thuốc và tiền phẫu thuật đã trả rồi. Cảnh Hành nhấc chân lên. Lê Lê mới phản ứng kịp, Cảnh Hành đã đi được 1 đoạn khá xa! Cô vội chạy theo. Anh Cảnh, chi phí hết bao nhiêu? Anh cho tôi số tài khoản, tôi lập tức chuyển cho anh! Không cần, tôi không thiếu tí tiền này.
Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, tránh ra.
Tôi có thể tránh ra, nhưng tôi không thể nợ tiền anh không trả, tôi có tiền, sẽ không nợ anh, cũng sẽ không chủ động tìm anh, ỷ lại anh!
Lê Lê nói chắc nịt, cúi đầu đưa thẻ ngân hàng ra, nhét vào tay anh, mật khẩu 6 con số, trong đó có Tiểu Bộ BộCảnh Hành vạn, nếu không đủ…
Đủ rồi, còn dư. Cảnh Hành nắm lấy thẻ ngân hàng, nhìn bộ dạng của cô,, nhìn như không thể có Tiểu Bộ BộCảnh Hành vạn, cô đã đi đâu làm gì?
Còn dư tôi coi như tạ lễ anh vì đã giúp chúng tôi! Anh Cảnh, thật lòng cảm ơn anh! Không phiền anh, anh làm việc của anh đi. Nói xong cô rời khỏi!
Đứng trước phòng phẫu thuật, hận không thể xông vào trong đó. Cảnh Hành có cảm giác mình bị bỏ rơi? Anh quay đầu nhìn Lê lê, thẻ ngân hàng trong tay để ở 1 cái ghế dài cách cô không xa, quay người bước đi. Cảnh Hành đi rồi, Lê Lê hoàn toàn không để ý tới.