Không cho cô cơ hội phản kháng, “ầm” 1 tiếng đóng cửa xe.
Hòa Miêu không cam tâm nhưng cũng không có cách, mặt đầy hận ý. Chỉ có thể về nhà, tính kế lâu dài.
…
Âu Dương Lập cầm chặt điện thoại, nhíu mày, “Cô ghét tôi, tôi cảm nhận được.”
Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ có thể hít sâu, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, mang theo nụ cười công thức:” Âu Dương thiếu gia không phải bị bệnh vọng tưởng bị hại chứ? Tôi nói rồi, chúng ta gặp lần 2, không thể nói được là thích hay ghét.”
Nói xong, cô trực tiếp đưa tay trước mặt anh, “Lời đồn nói Âu Dương thiếu gia là người ôn nhu khiêm tốn, sao bây giờ như lưu manh vậy?”
Âu Dương Lập bị nói đến không thể trả lời, không ngờ người phụ nữ này nói chuyện lợi hại như vậy. Anh do dự chút, vẫn trả điện thoại cho cô, hành động vô thức lúc nãy, bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin.
Quả thật là hành động của lưu manh, càng là chuyện trước giờ anh chưa từng làm.
Bùi Nhiễm Nhiễm lấy điện thoại lên, gọi cho Lâm Tri Hiểu, rất lâu không ai nhận điện thoại.
Sao có biết được, lúc này Lâm Tri Hiểu đang tắm cho 2 con, bận đến chóng mặt, căn bản không nghe tiếng điện thoại.
“Không ai nghe?” Âu Dương Lập đứng ở bên, luôn im lặng quan sát phản ứng của cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhíu mày, để điện thoại vào trong túi xách, không muốn quan tâm Âu Dương Lập thêm nữa, lướt qua người anh chuẩn bị đi.
“Tôi chở cô về.” Âu DƯơng Lập không tha, đi về trước 1 bước nắm lấy tay cô, “Cô đợi tôi chút, tôi đi lấy xe.”
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa muốn từ chối, Âu Dương Lập lại hiếm khi thả tay cô ra, giọng thám tính, “Cô rất thông minh, cũng hiểu được tiến lùi, ở đây không thể bắt xe, chắc cô cũng biết bây giờ lựa chọn thế nào, là tốt nhất.”
Ngữ khí anh chân thành, miệng mang ý cười, ánh mắt kiên định khiến Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy chán ghét không nói nên lời.
- ----------- --------------
Chẳng qua, anh nói đúng, không có xe. Cô chỉ có thể đi về, đoán chắc đi đến sáng mai, bây giờ không phải lúc tức giận mất lý trí.
“Anh đi lấy xe, tôi ở đây đợi.” Cuối cùng, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng thả lỏng.
“Không cần đợi lâu, lập tức đến.” Nói xong, Âu Dương Lập cởi đồ tây ngoài, đắp lên người Bùi Nhiễm Nhiễm, cô muốn lấy ra, anh liền đưa tay chặn lại: “Cơ thể quan trọng, gió đêm mạnh, đừng đế cảm.”
Nói xong, cũng không đợi Bùi Nhiễm Nhiễm nói lại, đi về phía nhà xe.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn đồ tây trên vai, sau đó liền lấy tay lấy xuống.
Chỉ cần là đồ của Âu Dương Lập, cô sẽ không lấy.
Trước đây anh cũng chu đáo như vậy, luôn làm cô cảm động, chìm trong sự dịu dàng đó. Nhưng anh bây giờ, đối với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đã sập bẫy 1 lần, tuyệt không có lần 2.
Âu Dương Lập rất nhanh lấy xe lên, chiếc Hummer từ từ chạy về phía cô. cuối cùng dừng kế bên cô.
“Lên xe!” Âu Dương Lập cúi người mở cửa xe.
Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn có chút do dự, cắn môi dưới, vừa mới chuẩn bị lên xe, phía trước đột nhiên có đèn flash chớp sáng, sau đó là tiếng thắng xe, có chút nhức tai.
“Bùi DĨ Hàn, cô đang làm gì?” Cảnh Thần Hạo không ngờ, anh không nhẫn tâm được, nổ máy chuẩn bị về chở cô, vậy mà thấy cảnh này.
Mặt anh âm trầm, nhanh chóng tháo dây an toàn, bước bước lớn về phía Bùi Nhiễm Nhiễm.
Trong mắt nam nhân toàn là lửa giận, nắm lấy tay Bùi Nhiễm Nhiễm, tức giận bị áp chế mạnh mẽ biến thành lệ khí ngập trời, “Nếu tôi không về, có phải cô muốn đi với hắn ta?”
- ----------- --------------