“Nhiễm Nhiễm, anh đã nhịn lâu lắm rồi, hôm nay là do em ép anh nên mới như vậy.” Âu Dương Lập mạnh bạo kéo áo cô, đôi mắt giận dữ như muốn khóc.
Nếu như hôm nay không phải cô tự mình làm cho mình nhập việc, nếu không phải cô vẽ dây chuyền SOS gì đó, anh vốn không muốn như thế.
Họ là mối tình đầu ngọt ngào của nhau, 10 năm thanh mai trúc mã.
Anh luôn tôn trọng cô, nếu không không tới lượt Cảnh Thần Hạo.
Lúc đầu do anh quá tôn trọng cô, nên cô mới chân đạp thuyền khác, cắm sừng anh1
Giờ mới có 2 đứa con lớn như thế với Cảnh Thần Hạo.
“Đừng, Âu Dương Lập anh làm như vậy chẳng khác gì tên cưỡng dâm?” Hai tay vô vừa đưa lên, mà không có sức chống trả.
“Em đi kiện anh?” Âu Dương Lập nhìn cô, “Là em tự khiến mình như thế, đừng trách anh!”
Quần áo trên người bị anh kéo ra, chỉ còn lại áo ngực trên người, cô vốn không khỏe trong người, giờ đầu càng đau hơn, cô không thể ngất đi.
“Tóm lại trong lòng em hận anh như thế, cũng không sợ em hận thêm xíu nữa, em nên hận anh mãi, hận cả đời!” Nếu không thể yêu anh, thì hận anh, như vậy họ có thể quấn quýt cả đời.
…
Trong phòng bệnh, hoa Bách Hợp tỏa ra 1 mùi hương nhẹ, hòa cùng xới mùi của dung dịch khử trùng.
Bác sĩ rút ống tiêm, lấy bình xuống, nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh rõ ràng không quen biết, mà không hiểu sao lại thấy đau lòng, sau đó rời khỏi giường bệnh.
Y tá vừa rời khỏi, Cảnh Thần Hạo nằm trên giường vừa mở mắt.
Đôi mắt âm u đó nhìn lên la phông trắng trên trần nhà, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng có cảm giác anh đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Nhiễm Nhiễm…
Em ở đâu?
Ở đâu?
Đường Sóc thấy anh tỉnh lại, lập tức rót ly nước, “Uống xíu nước.”
Cảnh Thần Hạo cúi mắt xuống, khó khăn mới ngồi dậy được, dựa vào đầu giường, đón lấy nước, cầm mãi ly nước mà không đưa lên miệng uống.
Bùi Nhã ngồi bên cạnh vô cùng sốt ruột, “Anh rể, anh uống nước trước đi!”
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn cô, “Ra ngoài!”
“Em…” Bùi Nhã nhìn Đường Sóc,từ từ đứng lên khỏi ghế, cô đã ở đây canh chừng anh hơn 3 tiếng, tỉnh lại anh lại bảo cô rời khỏi.
“Cô Bùi, cô đi trước đi, dưới lầu sẽ có người đưa cô rời khỏi.” Đường Sóc nhẹ nhàng mở miệng, khuôn mặt anh tuấn ngước qua hướng cửa.
“Anh rể, anh cố nghĩ ngơi, em đi trước!” Tuy cô không bằng lòng, nhưng không thể không rời khỏi giường bệnh.
Cảnh Thần Hạo không cần cô, anh chỉ cần Bùi Nhiễm Nhiễm thôi.
Nhưng người phụ nữ đó đã chết, ngay đến xác cũng không thấy.
Sau khi Bùi Nhã đi, Cảnh Thần Hạo vẫn cứ giữ nguyên động tác đó, Đường Sóc đứng bên cạnh nhìn anh ta, “Tôi nói, có phải cậu muốn tôi đút cậu?”
Cảnh Thần Hạo mắt nhìn xuống, không nhìn anh ta, nhưng nước đã đưa lên miệng.
Đường Sóc im lặng nhìn anh ta uống nước, “Khó lắm cậu mới chịu nghe lọt 1 câu!”
Anh còn cho rằng, Âu Dương Lập sẽ sống như cái xác không hồn, không thèm mang thế sự.
Xem ra anh ta vẫn là Cảnh Thần Hạo đó, chỉ là cần thời gian để phục hồi, nhưng dù là phục hồi, trong lòng anh ta vẫn có phần khuyết.
“Anh có buồn không?”
Đường Sóc chớp mắt, nhẹ nhìn biểu hiện anh tuấn lạnh lùng của anh, sao anh lại hỏi câu đó.
“Đương nhiên buồn, đó là vợ chưa cưới của anh, chị dâu của tôi!” Sao anh lại không buồn.
“Tôi nói không phải ý đó!” Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt nghiêm nghị, “Cậu thích cô ấy.”
Đường Sóc vừa nhận ly từ tay anh, nghe thấy những chữ được nói bình thản như thế, trong lòng run run, nhanh chóng cầm chặt cái ly rỗng.
“Trước đó mình không biết quan hệ giữa hai người.”
Như vậy có được coi là thừa nhận không.
Cảnh Thần Hạo thu ánh nhìn lại, rồi nhìn xa xăm đi chỗ khác, “Tôi đang chuẩn bị hôn lễ cho cô ấy.”
Đường Sóc nhìn khuôn mặt đang cười của anh, anh lúc này buồn thế, còn có thể mở miệng cười, chỉ có thể nói chuyện liên quan đến Bùi Nhiễm Nhiễm.
Hôn lễ long trọng, anh không bất ngờ.
Thật là không bất ngờ tí nào.
Cảnh Thần Hạo là người võ đoán, anh ta thích Bùi Nhiễm Nhiễm như thế, dù đã kết hôn, nhưng cũng không thể thiếu màn cầu hôn, hôn lễ lớn như thế đương nhiên càng không thể thiếu.
Lúc này, Đường Sóc thấy anh đứng dậy.
Khó khăn lắm mới lây được cái túi đầy bùn đất trên người anh xuống, rồi thay cho anh đồ bệnh nhân, giờ lại đứng dậy đi khỏi.
“Cậu đi đâu?” Đường Sóc cản trước mặt anh.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói, không chút khách khí, “Tránh ra!”
“Anh nói anh muốn làm gì? Tôi làm, giờ anh vẫn là người bệnh?” Đường Sóc cứ thế cản trước mặt anh, không chịu đi.
Cảnh Thần Hạo nhìn anh, nghiêng người đi khỏi, “Tôi về công ty.”
“ Cậu…”
Đường Sóc bất lực đành đi theo, mắt nhìn đôi chân anh đất của anh, cầm đôi giày da đi theo, “Anh mang giày trước được không?”
Đường Sóc đặt giày trước chân anh, ý tốt của anh em, sao anh có thể từ chối.
Đường Sóc nhìn tạo hình thân trên mặc đồ bệnh nhân, bên dưới đi giày da, đột nhiên rất muốn chụp lại, sau này nếu thật tìm được Bùi Nhiễm Nhiễm, nhìn cảnh này nhất định sẽ rất vui.
Nhưng, cũng chỉ là nếu như…
Anh tận mắt thấy trong camera, Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe, sau đó xe lao đến đụng rào chắn, sau đó lao xuống hồ.
Dù cứ vớt mãu, chỉ tìm thấy túi của cô, nói không chứng thi thể của cô đã bị chìm sau đáy biển.
Có thể sớm đã bị…cá mập ăn.
…
Trên giường lớn tại phòng ngủ, Bùi Nhiễm Nhiễm đôi mắt mơ màng nhìn Âu Dương Lập, đôi tay che ngực.
Âu Dương Lập đè lên người cô ra, lập tức kéo dây kéo quần xuống, vội vàng như kiến trong nồi nước nóng.
“Nhiễm Nhiễm, sau này chúng ta có thể ở bên nhau, anh đã ly hôn, anh sẽ lấy em, chúng ta cứ như trước.
Thân thể nóng rực lửa của anh đè lên người cô, cô cảm thấy vật gì đó đang chà sát cô.
Mặt anh tiến gần, cô nghiêng đầu, bờ môi nóng bỏng hôn xuống xổ cô, nhẹ cắn cô 1 cái.
Dạ dày cô không khỏe, bị người mình không thích hôn nồng nhiệt, dạ dày nhào lộn, “Ọc…”
Cho dù dạ dày không có gì, cô cũng ói đầy nước miếng trên giường.
Âu Dương Lập thấy cô phản ứng như vậy, đột nhiên mất hứng, “em ghét tôi vậy sao?”
Người anh vừa rời khỏi, Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đứng lên, nhưng không kịp rời khỏi cạnh giường, đã ói thêm lần nữa lên giường. “Ọc..”
Âu Dương Lập thấy vậy, lập tức xuống giường, tức giận rồi nhanh chóng mặc quần áo, cô còn ói trên giường cơ.
Trong phòng có mùi chua khó chịu.
Qua hơn 10 phút, cô mới thấy đỡ hơn, trên giường đã không thể ngủ được, quần áo cô đã bị ném xuống dưới đất.
Cô ôm chặt tấm chăn rồi xuống giường, mang đôi dép lên, dưới ánh nhìn lạnh lùng của anh, đi vào nhà tắm.
“Ọc…”