Nhưng quên tắt đèn.
Đối diện với tròng mắt đen lay láy của anh ta, cô ta hậm hực thu hồi lại điện thoại, "hihi. anh làm việc đi, em không sợ đâu!"
Khóe miệng Cảnh Bùi Dương cười nhẹ nhàng, "ăn đồ gì không?"
"Không!" cô ta cũng không muốn Dương Dương phải ăn trong văn phòng, Dương Dương không thích!
"Vậy ngồi ngoan đi, để anh đi họp."
"Ok!"
Chờ anh ta đi rồi, Mật Nguyệt cười nhẹ nhàng, kèm theo chút e thẹn ngồi vào chỗ vị trí làm việc của anh ta!
"Haha......" cô ta vỗ nhẹ cái bàn, nơi đây toàn mùi hơi quen thuộc của Dương Dương!
Cô ta nhìn trái nhìn phải, lục lọi, không thấy hình cô, thật đáng ghét!
Nhìn vào cái điện thoại chọn hình của cô, và tấm hình cô với Dương Dương tựa sát mặt nhau, nhờ người đi rửa ra, sau này đặt trên bàn.
Như vậy là Dương Dương có thể nhìn thấy cô rồi!
Trên bàn có rất nhiều văn kiện, rất buồn chán!
Dương Dương lợi hại quá!
Một cuộc họp dài rườm rà đã kết thúc, Cảnh Bùi Dương trở về thấy cô đã nằm trên giường ngủ rồi, miệng nhỏ chu lên, lông mi dài run nhẹ nhàng.
Máy lạnh trong phòng rất mát, đồ mặc trên người cô lại mỏng manh, rất dễ bị nhiễm lạnh!
Anh ta sải bước đi thật nhanh qua đó, khom người gần cô ta, cô gái nhỏ ngủ thật ngon lành, ngáy nhỏ nhẹ.
Khóe mắt anh không ngừng cười vui vẻ, bế cơ thể nhỏ nhắn của cô lên, vô phòng nghỉ ngơi.
"Ừm......" Mật Nguyệt nhẹ nhàng ưm một tiếng, cái đầu nhỏ co lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Dương Dương, lập tức mở to mắt.
"Dương Dương!" tay nhỏ cua cô níu lấy cổ áo của anh, "không ngủ nữa, đói rồi!"
"Vậy chúng ta đi ăn cơm!"
"Dạ được! Dương Dương bế đi!" cô ta không muốn tự đi, nằm trong lòng Dương Dương rất thoải mái.
Bé gái này được chiều hư rồi, tiếp tục nuông chiều nữa đi!
Anh ta bế cô ta quay người đi ra ngoài.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy ông chủ trẻ bế cô bé có gương mặt xinh xắn đi ra, ánh mắt trong trẻo đen lay láy lộ ra vẻ nũng nịu, thật tuyệt khi là một vị thiên nhân!
Thế mà chủ của họ lại thích một người nũng nịu, tuổi còn nhỏ như thế à?
Có thể làm được gì? Chua chát không? Khổ sở không?
Đảo mắt nhìn mọi người một hồi, hai người đã rời khỏi tòa nhà công ty.
Rất nhanh, Cảnh Bùi Dương giúp cô chọn trường, và điểm số của cô, muốn vào một trường cao trung Vinh Hoa của thành phố A Thành không phải là khó, đây cũng là trường quốc tế tốt nhất, dạy song ngữ, có thể chọn ngông ngữ thứ ba ngoại trừ tiếng anh ra.
Kỳ nghỉ hè cũng chóng trôi qua nhanh, đặc biệt thân là một học sinh sắp vào cao trung học, tàn khốc nhất có thể là học quân sự!
"Dương Dương, Dương Dương......" Mật Nguyệt đang lăn lộn trên giường lớn, "em không muốn học quân sự, em sợ bị đen!"
"Dương Dương, em không muốn học quân sự, rất cực khổ, đứng nghiêm, và bước đều bước, mặt trời tháng 8 lại rất nóng, em lại không muốn làm lính, huống hồ phẩm chất em lại tốt nữa! lại chịu đựng được khổ cực, hoàn toàn không cần tập quân sự!" tay nhỏ của cô kéo nhẹ góc chăn màu hồng, ánh mắt nhíu lại nhìn anh.
Vẻ mặt của Dương Dương nghiêm túc!
"Dương Dương......" ánh mắt cô kèm lệ, sợ sệt chỉ cái tay nhỏ về phía nắng gắt bên ngoài cửa sổ, "anh xem, bên ngoài nắng lắm!"
"Chỉ có nửa tháng thôi, nhớ thoa kem chống nắng, kẻo da em bị đen, chỉ cần cái mùa đông là em trắng lại thôi!" Cảnh Bùi Dương chèn miệng vào.
Có nhiều việc cứ để tự nhiên, nhưng cái này thì không được.
Tập quân sự mà, rất nhiều cô gái đều phải tập cả thôi, không phải chỉ mình cô ta thôi đâu, không được quá nuông chiều.
"Ưm ưm ưm......" còn lâu cô mới chịu tập quân sự đấy!
Quá đau lòng rồi!
"Em không thoải mái! Khó chịu!" cô ta vẫn tiếp tục lăn lộn trên giường, "kỳ sinh lý!"
"Kỳ sinh lý của em vừa mới hết mà!" cô còn muốn lừa anh.
"Không đều sao......" cô đã lăn đến cạnh giường rồi, nhìn thấy dáng vẻ cao ráo của anh, gương mặt đẹp trai kèm theo chút giận nhẹ, "em sai rồi sao, Dương Dương, em sẽ đi mà, anh đừng giận em! Nhưng mà em có thể nào xin nghỉ phép vài ngày và chỉ đi vài ngày thôi được không?"
"Em sẽ không được trắng nữa, anh có thích không?" cô ta can đảm ngồi dậy, đi đến trước mặt anh.
Đôi chân trắng nõn nà vướng vào eo anh, thân hình mảnh mai đứng đơ trước mặt anh, "Dương Dương, em sẽ trở nên đen mất!"
"Em đen anh vẫn thích mà, miễn em ngoan là anh thích! Không ngoan, không chịu đi tập quân sự thì anh sẽ giận đấy." từ nhỏ cô vẫn chưa chịu khổ cực nào, tập quân sự đối với cô mà nói, thật sự khó nhọc.
Gần đây nắng gắt quá!
"Quân sự sẽ không khắc khe đến vậy, ngoan......" một tay vừa lôi kéo cô, tay bên kia thì sờ vào tóc cô, "thay đồ, anh đưa em đi."
"Ưm ưm ưm......" cô ta nhào vào người của anh ta, cô ta đã lớn như thế rồi, nhưng trước mặt Dương Dương thì vẫn chỉ là cô bé thôi, chỉ giỏi làm nũng thôi!
Anh ta đành ôm lấy cô đi về hướng tủ quần áo, lấy quần áo cô ta ra, lại trở về bên giường, "đứng yên!"
Hai năm gần đây cô phát triển rất đồng bộ, thực sự rất ngại để cho Dương Dương phụ cô mặc đồ.
Cô ta mếu máo, nghiên người quay đi, nhưng mà còn cái mông nhỏ phía sau thì sao!
Cô ta cũng ngại!
Cô ta vội đem theo quần áo, "để em tự mặc."
"Đợi em dưới lầu."
Cô nghe thấy tiếng bước chân càng đi càng xa, đã đi rồi sao?
Lại còn nghỉ phải chờ đợi cô ta chứ!
Thất vọng!
Ngồi vào xe của trường học, vẻ mặt cô như thể sắp lao tới pháp trường ấy, bế quan nửa tháng, tập trung rèn luyện, cô......
"Dương Dương......" cô ta lại nghiên đầu nhìn anh ta, "có thật là phải đi không?"
"Thật."
Cô ta hít một hơi thật sâu, "được thôi, nửa tháng sau, anh phải đến rước em."
"Ừm." anh ta lẳng lặng nhìn tóc anh, "không sao đâu, Cảnh hành ở bên cạnh mà."
"Chả phải cậu ta phải đi nước ngoài sao?" cô ta mở to mắt ra.
"Lên đại học mới đi." Thực sự không yên tâm để cô một mình, nên mới để Cảnh Hành tiếp tục học cùng một cấp lớp, để chăm sóc cô ấy.
"Dạ, học đại học em không đi nước ngoài đâu! Lúc đó anh đã về rồi!" cô sẽ ở lại đây học đại học!
"Ừm, được." anh cũng nghĩ như thế mà.
Nếu như cô muốn đi cũng đươc mà.
Chỉ vì như thế, hai người sẽ chia cách nhau!
Lúc cô lên đại học thì đã trưởng thành rồi!
Đến cửa trường cao trung, cô ta vẫn ngồi bên trong không muốn bước xuống, nhìn anh ta, gương mặt nhỏ áp sát vào hôn lên mặt anh, "Dương Dương, bye bye......"
"Bye bye." Nhìn thấy bóng dáng rời khỏi của cô ta, có chút không yên tâm.
Sau này vẫn phải đến trông chừng cô ta.
Cả buổi sáng bận bịu trốn trong phòng ngủ, muốn lấy bộ quân phục, nửa tháng phải ở trong đó, thật khó chịu!
"Á......" cô ta ngồi bên mép giường dưới, than một tiếng dài, nhớ Dương Dương quá!
"Bạn sao thế?" bạn gái bên giường phía trên thò đầu xuống hỏi, "chào bạn, tôi tên Trần Tranh!"
"Thích Mật Nguyệt." cô ta trả lời đơn giản, "nửa tháng, chắc bạn nhớ nhà lắm nhỉ?"
"Nhớ chứ! Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nào! Bạn bên Nhị Ban nhỉ?"
"Ừm!" Thế mà cô cũng gặp được bạn nhỉ!
Thật tốt!
Là con gái với nhau rất dễ làm quen nhỉ, thật nhanh đã cùng nhau kéo đi ăn rồi!
Tập hợp vào buổi chiều, nhìn bên ngoài nắng gắt, Mật Nguyệt chỉ muốn nằm lười trên giường thôi.
"Không muốn đi......" cô ta hiện nằm trên giường đã xuất hiện dòng chữ trong đầu, "Ối da da......"
"Mật Nguyệt, đi ngủ trước đi! Một lát thức dậy sẽ rất thê thảm!" Trần Tranh nhào bên mép giường nhìn cô ta, "đừng cảm thấy buồn nữa, nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi!"
Nhưng cô lại cảm thấy mỗi ngày trôi qua như cả năm vậy!