Không sốt ruột.
Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa
Cô nghiêng đầu nhìn, tôi đoán là vị hôn thê của anh.
Có thể. Bạc Ngôn vẫn nằm trên giường, cứ nói chúng ta cần đi ngủ.
Sure?
Đương nhiên. Anh chẳng phải đang nằm trên giường sao?
Cô thân là khách mời, lại đi mở cửa.
Cô mở cửa ra, cũng không quan tâm bên ngoài là ai, anh ta ngủ rồi?
Ngủ rồi. Như Quả ý thức được câu nói đó, không sao, tôi đến tìm cô.
Tìm tôi có việc gì? Cô nói ở đây là được. cô đứng trước cửa, tôi biết cô đang nghĩ gì, chuyện hôn sự của hai người, tôi phá hoại 2 người, tôi là 1 người phụ nữ xấu xa, giờ cô đang muốn đuổi tôi đi, bảo tôi cút, đúng không?
Không phải!
Không ư? Lòng dạ cô tốt vậy sao, bái phục! Đôi tay cô đưa kiểu cung kính, thực ra, tôi cũng vừa mới biết anh ta có vợ chưa cưới, hay là cô nói với tôi trước thử xem, hai người cưới nhau, cô được lowik gì?
Như Quả nhìn cô, người này thật là quá sắc bén, đáng lẽ phải nói là, chúng tôi kết hôn, anh ta có thể có được gì, tôi đều vì anh ta.
Ý cũng chẳng khác bao nhiêu, thứ anh ta có được cũng là thứ cô có được! Cảnh Bùi Noãn nhìn cô, OK, tôi rút lui! Hy vọng cô cho anh ta hạnh phúc.
Noãn Noãn, em lại đùa với người khác? Em chơi trò này đã 1 năm rồi, chán không? Giọng Bạc Ngôn vang lên.
Như Quả nhìn vào trong thì thấy 1 bóng người đi ra.
Tóc anh ta còn vươn vài giọt nước, trên người mặc bộ đồ tắm mỏng, khuôn mặt đẹp trai đang chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh với vẻ nuông chiều.
Anh mới bước ra từ nhà tắm.
A Ngôn, anh không cảm thấy cô ta quá vô sỉ sao? Rõ biết anh đã có vợ sắp cưới còn ở bên anh! Còn chất vấn em với ngữ khí như thế, anh làm vậy chú sẽ thất vọng lắm.
Có liên quan sao? Ông ta luôn thất vọng về tôi, trước giờ anh không quan tâm thôi.
Anh…
Hôn ước của chúng ta hủy bỏ, Như Quả, sau này chúng ta không có quan hệ gì, nhà họ Bạc không chỉ có mỗi 1 người con trai, hà tất cứ cố chấp vậy! Tôi cũng không phải là con của vợ chính, là con riêng cô hiểu không? Anh ôm lấy Cảnh Bùi Noãn, khuôn mặt tiến gần mặt cô và hôn lên đó, Noãn Noãn, ngồi máy bay mệt rồi, muốn đi ngủ rồi.
Bạc Ngôn ôm cô đi lùi, rồi đóng ầm cửa lại,kéo cô đi về hướng phòng lớn.
Chỉ còn mỗi Như Quả cứ đơn độc đứng đó, hơi thở tức giận đôi mắt nổi lửa.
Biểu hiện lúc nãy của em rất tuyệt, muốn thưởng gì? Bạc Ngôn buông tay cô, rồi thuận thế đẩy cái, cô bị ngã xuống giường.
Chẳng lẽ cô nói do cô chột dạ nên giúp anh sao?
Lúc nãy cô nhìn ra anh không thích Như Quả nên mời phối hộp.
Bạc Ngôn, anh đừng quá đáng quá! Cô nghiêng đầu, tôi giúp anh với tư cách bạn bè, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.!
Xem ra em hay độc câu trích trên mạng nhỉ! Anh nhỏ giọng, tốt nhất em nói nhỏ thôi, bên ngoài người ta chắc vẫn chưa đi.
Anh nói thế, tôi cảm thấy xác suất có máy nghe trộm ở đây cao nhỉ, cô cũng nhỏ giọng, nói thì thầm bên tai anh!
Nếu có máy nghe lén thiệt, lời hai người vừa nói, chắc đã bị nghe hết cả rồi!
Không đến nỗi biến thái thế đâu! Trước khi họ về, không hề tiết lộ tin tức nào.
Anh cảm thấy trong thời gian ta từ cửa lớn bước vào đây, còn không đủ thời gian gắn máy nghe trộm sao? Lắp đặt xong vài mấy tiếng đồng hồ rồi cũng nên! Cô nhìn bên quanh, coi thử có tìm ra gì không?
Không đâu, cho dù có, chẳng lẽ họ lén nghe chúng ta đang làm chuyện đó? Quả là biến thái! Đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc qua tai cô, anh cho em sự khích lệ, em chuẩn bị xong chưa?
Khích lệ con khỉ anh! Tôi không cần, anh đứng khỏi người tôi, cô đưa tay kéo tóc anh, cố gắng hướng lên trên, anh mà không dậy, tôi không phối hợp với anh nữa, khiến anh ở chung với người con gái mà anh không thích!
Sao độc ác vậy? Sắp gãy tóc anh rồi! Đầu anh cũng phối hợp hướng lên, Noãn Noãn, em xuống tay ác thật.
Cô mím môi không nói, đôi mắt xanh lơ cứ nhìn anh, chỉ muốn anh đứng khỏi người cô.
Anh cũng hợp tác đứng lên, đôi tay cô buông tóc anh ra, sau đó đứng lên.
Đột nhiên anh kéo đồ tắm ra, lần nữa đè lên người Cảnh Bùi Noãn. Noãn Noãn, món quà này, em nhớ lấy, lúc nào cũng có thể đòi anh.
Lúc nào cũng được? Con heo mẹ như anh phát dục sao? Cô cứng đơ cả người, cảm giác này thật không thoải mái.
Đôi chân cô còn đang dưới nền nhà, nửa thân trên thì nằm trên giường, tư thế này, thật quá tiện cho anh làm bậy.
Anh là con đực, chỉ có em mới được gọi là heo mẹ. Tâm trạng anh trở nên không tệ.
Anh cũng không so được với heo mẹ.
Tóm lại, heo mẹ có thể sinh con. Anh cười đứng dậy, ngồi bên cạnh, không chọc em nữa, lát nữa ăn trưa cong, thì đi gặp ông lão gia, sau đó rời khỏi.
Nói thật, tôi thấy Như Quả khá đẹp. cô ta không phải do có mục đích khác nên mới bên anh chứ? Vừa rồi cô chỉ nói mò thôi.
Với IQ thấp như em còn nghĩ ra được, còn cần anh nói sao? Anh hai anh một biểu nhân tài, lấy thằng nhóc ranh như anh làm gì? Có điên không?
Lỡ đó là tình yêu chân chính thì sao?
Số lần tụi anh gặp nhau không đếm trên đầu ngón tay, em nói sao anh có thể thích cô ta được, anh kéo chăn ra, nằm trên giường.
Giờ này cô mới phát hiện, trên người anh chỉ mặc đồ lót.
Thật biết giả bộ trước mặt Như Quả.
Cô chẳng thể thanh mình nỗi!
Thôi đi, coi như là đền tội cho việc trước đó vậy!
Anh ngủ đi! Tôi chưa muốn ngủ! Cô đứng dậy, phòng bị rời khỏi giường.
Cô đã ngủ trên máy bay, Bạc Ngôn ngồi suy tư về đời người trên máy bay.
Giờ hai người ngược lại.
Anh rất muốn ngủ.
Cô nghe thấy hơi thở đều đặn của anh, cô qua đón nhìn, thấy Bạc Ngôn ngủ rất ngon.
Vô vị thật!
Cô nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời kinh đô hôm nay khá đẹp.
Cô nhanh chóng ra khỏi cửa, xuống lầu, đi dạo khu vườn.
Người trong nhà hình như đều biết cô là ai, khi đi ngang đều cúi đầu, không ai để ý cô.
Như vậy cũng không tệ.
Hù…
Cô quay qua nhìn thì thấy Bạc Phúc đang đi tới, nhớ tên cái tên này, cô không nhịn được cười nhẹ.
Xem ra, khuôn mặt nghiêm nghị đẹp trai của anh và bác trai khá giống nhau.
Bạc Phúc nhìn cô đang cười, vội nhìn xuống quần áo mình, có vấn đề không?
Anh hai, không có. Cô nhịn cười, thật không có.
Giấu đầu lòi đuôi. Khuôn mặt Bạc Phúc lạnh lùng, Ngôn sao rồi? Nghe nói lúc nãy nó đòi đơn phương hủy hôn ước với Như Quả.
Hình như đúng vậy, nhưng không biết anh ta nói vậy có tác dụng không. sao cô lại ra đây, sao lại gặp Bạc Phúc?
Anh hai, anh cứ làm việc anh, em đi dạo dạo. Đôi tay cô làm vẽ thành 1 vòng trong, dạo dạo…
Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về phòng. Bạc Phúc đi đến bên cô, dừng lại lạnh lùng nói một câu. Đi thôi.