Thực ra vậy cũng tốt, mọi người đều không biết, chỉ có anh biết Nhiễm Nhiễm của anh đã trở về, về bên anh.
Xe dừng trước nhà trẻ cỡ 100 mét, cô vội vả mở cửa xe, khi đi xuống cô không đi ngay, mà đứng trước cửa nở một nụ cười nhìn anh: “Ngoan, thật nghe lời!”
Âm thanh cô vừa dứt, cánh cửa xe anh đóng lại cái “bùm”.
Cảnh Thần Hạo thông qua cửa sổ nhìn bóng dáng cô rời khởi, giận đến nói từng chữ một, “Bùi, Nhiễm, Nhiễm”
Cô như vậy là biểu hiện gì, thái độ gì hả, lại dám bảo anh ngoan?
Anh một thằng đàn ông lớn từng này, sao lại có thể sử dụng từ “ngoan” để diễn tả, giờ cô trở nên quá tùy tiện trước mặt anh rồi, không được, ngày mai anh nhất định phải cho cô biết họ đã là vợ chồng, rốt cuộc ai nên nghe lời ai!
Lúc cô đến, cánh cửa bảy màu của nhà trẻ đã có không ít phụ huynh đứng đó, cô đứng ở chỗ khá xa, dù vậy vẫn bị không ít người phát hiện, Cảnh Thần Hạo lại không chuẩn bị nón và kính râm cho cô, thật tệ!
Cánh cửa nhà trẻ mở ra, cô cũng không vội vào, cứ đứng tại chỗ trước mặt, trong lòng đang lo lắng không biết giải thích với lũ trẻ ra sao về việc cả đêm không về.
“Cô Bùi!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc cất lên, nhất định là Đường Sóc, thật là hận đến nỗi muốn đào hố để nhảy xuống, nhất định là Dương Dương hôm qua đã điện cho anh ta.
Cô nở nụ cười nhẹ hướng nhìn anh ta, “Anh Đường, tình cờ thật, anh đến quan sát gì sao?”
Chỉ là một nhà trẻ nhỏ bé thôi, chắc là Đường Sóc không tẻ nhạt đến thế!
Đường Sóc tỉ mỉ nhìn cô một lượt, trông cô có vẻ như không bị thương, vậy chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?
Dương Dương điện thoại cho anh ta với bộ dạng rất lo lắng, nhưng không biết cô ở đâu, muốn tìm một người đâu phải chuyện dễ dàng gì, nhưng đúng lúc anh tính ra ngoài tìm thử, thì Dương Dương lại gội cho anh nói là cô không sao.
Hôm nay anh vẫn không yên tâm, nên vừa mới sớm đã qua đây, nhưng lại thấy có một cô gái khác dẫn Dương Dương và Noãn Noãn đến, cho nên giờ này anh mới có mặt tại đây.
“Đến xem vậy thôi.” Anh cười đáp.
Cô thật lợi hại, 1 câu đơn giản như thế, khiến lời quan tâm của anh phải nuốt vào trong, không dám mở lời hỏi.
“Vậy anh Đường cứ xem nhé, tôi đi trước đây.” Nói xong cô đi vào lớp, từ xa đã nhìn thấy Noãn Noãn nắm tay Dương Dương, ngoan ngoãn đứng đó.
Lòng cô muốn nhảy qua đó, hôm qua nhất định khiến tụi nhỏ lo lắng, chính lúc này cô đột nhiên hiểu cảm giác của Cảnh Thần Hạo, không để anh gặp tụi nhỏ thật tàn nhẫn, mà người tàn nhẫn đó lại là cô.
“Mami,” Hai đứa đồng thanh đáp, Noãn Noãn càng xúc động hơn kéo tay Dương Dương đi lên trước.
Cô cười đi tới, ôm Noãn Noãn lên, nắm tay Dương Dương đi về phía trước, “Xin lỗi, mami khiến tụi con lo lắng suốt đêm qua!”
“Mami, hôm nay mẹ không đến công ty sao?” Khuôn mặt không trang điểm gì, cho nên hôm nay cô không đi làm.
Chẳng lẽ tối qua ở cùng với chú xấu xa đó?
Bùi Nhiễm Nhiễm hốt hoảng, Dương Dương quả là lanh lợi, không giống như Noãn Noãn, nhìn thấy cô là vui đến nỗi không để ý gì cả?
“Hôm nay ở ngoài, không vào công ty.” Cô cười nhẹ, mà đứng cách họ không xa là Đường Sóc đang ung dung đứng đó.
“Chú Đường!” Mặt Dương Dương vẫn cứ biểu cảm cũ, trong lòng nó có chút lo lắng.
“Dương Dương!” Đường Sóc bước lớn về phía nó, tự nhiên mà ẵm Dương Dương lên.
Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ thấy cảnh này khá nhức mắt, cô sai rồi, ngày mai cô phải dẫn tụi nó đi gặp Cảnh Thần Hạo, không để Dương Dương tự ý như thế được.
Cho dù cô bị Cảnh Thần Hạo ép kết hôn, nhưng anh mới là cha ruột của tụi nhỏ, Đường Sóc cứ tiếp tục đối tốt với ho cũng không có ích gì.
Cô và Đường Sóc cả đời này là không thể, dây tơ hồng không thể nối lung tung được!
“Chú Đường!” Noãn Noãn nằm trong lòng cô cũng cười chào anh ta.
“Noãn Noãn, có muốn ăn gì không, chú mời con.” Anh biết Bùi Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ từ chối anh ta, nên tốt nhất nên tìm lũ nhỏ đỡ đạn.
Không đợi Noãn Noãn trả lời, cô đã giành nói trước, “Anh Đường, chúng tôi còn có chút việc, nên về sớm, hôm nay không phiền anh nữa!”
“Vậy tôi, tôi đưa mọi người về.” Bỏ Dương Dương xuống, nắm tay nó đi ra ngoài.
Mà Bùi Nhiễm Nhiễm cũng từ từ bỏ Noãn Noãn xuống, tui cô đã ngủ rất lâu, nhưng vẫn cảm thấy không đủ sức để ẵm Noãn Noãn đi ra ngoài được.
Đường Sóc lần trước cùng cô xuất hiện qua, lần này anh ta nắm tay Dương Dương, cô đi phía sau, thật là một cảnh tượng khá đẹp.
Ánh nắng vàng ươm chiếu vào hai người, một lớn một bé, trong lòng cô có cảm giác ấm áp, nhìn thấy bóng dáng sau lưng của Đường Sóc bỗng biến thành Cảnh Thần Hạo.
Nếu Cảnh Thần Hạo kéo tay Dương Dương, cô nhất định sẽ không chịu được phải đến phía trước để nhìn, rồi chụp vài tấm hình.
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, cô nhanh chóng nắm tay Noãn Noãn và Dương Dương lên xe taxi, cô ngồi giữa hai đứa, nói nhỏ dò ý, “ Dương Dương Noãn Noãn, mami dẫn tụi con đi gặp một chú được không?”
Để sau này Noãn Noãn và Dương Dương không tự nối dây tô hồng cho cô, cô quyết định theo ý của Cảnh Thần Hạo một lần, sau này quyết không thỏa hiệp.
“Mami, gặp chú nào, con có quen không?” Noãn Noãn lập tức vui vẻ, ngẫng khuôn mặt hiếu kỳ của nó lên nhìn cô.
“Noãn Noãn thích chú Cảnh, hay là đi gặp chú ấy?” Cô tính làm yên lòng hai tiểu tổ tông nhà cô trước, sau đó gọi cho Cảnh Thần Hạo sau.
“Được đó! Noãn Noãn muốn gặp chú lắm cơ!” Bùi Noãn rất vui nhìn cô, khuôn mặt đợi chờ.
Dương Dương vừa nghe đã biết là anh, nhưng lại ghĩ đến họ có quan hệ cha con, chẳng lẽ mami muốn họ nhận nhau sao?
Bùi Dương ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp, “Mami quyết định là được.”
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm động nhìn nó, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho anh, bên đầu dây kia vang lại một giọng nói, với âm lượng thấp, “Nhiễm Nhiễm.”
“Chút nữa đến Tú Thực Phường ăn cơm, có cả Dương Dương Noãn Noãn.” Cô cho rằng mình rất bình tĩnh, nhưng sau một hồi thấy đầu dây kia im lặng, khiến tim cô đập nhanh, không biết anh rốt cuộc có vui hay không.
Noãn Noãn mở to đôi mắt mong chờ nhìn cô, thân hình nhỏ bé của nó tiến đến trước mặt cô, dường như muốn nghe rõ âm thanh của người bên kia, cô liền ôm lấy nó, đầu dây bên kia vang lên tiếng Cảnh Thần Hạo, “Được!”
“Đợi em.” Cô dường như tay chân lúng túng tắt điện thoại, tuy chỉ có hai từ đơn giản, nhưng cô cũng có thể nghe ra tâm trạng hưng phấn của anh.
Noãn Noãn thấy cô tắt máy, tuy không nghe thấy tiếng gì hết, xúc động hỏi, “Chú có đến không?”
Đứa trẻ này đúng là bị mê hoặc hoàn toàn!