Giờ cô bắt đầu tin Thích Thịnh Thiên đúng là con nhà võ, bình thường nhìn bộ dạng lười nhác của anh, thật ra thân thủ khá lợi hại.
Cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh, chắc anh dùng 1 tay có thể đánh bại 2 tay 2 chân cô.
Bên trên là 1 vết đỏ rất nhạt, xung quanh còn có vết tích của nụ hôn hôm qua, nhìn da thịt cô, trải nghiệm sự đẹp đẽ của cô, anh đột nhiên thấy bụng mình có chút căng, thân thể nóng lên nhanh chóng dồn về 1 nơi.
Chiếc áo sơ mi trên tay anh bị cô rút lại, cả mặt phòng bị nhìn anh, “Thích Tổng, anh đi thay đồ đi! Tôi ở đây dọn là được.”
“Ngoan thật.” Thích Thịnh Thiên sờ tóc cô, “Nếu còn đây gọi anh, anh dẫn em đi khám.”
“Anh có cần khoa trương vậy không?” Cô bất giác phản bác lại.
“Em không nên không xem trọng cơ thể mình, con gái yếu đuối 1 xíu không sao, em không cần kiên cường trước mặt anh, thân thể anh tiến gần cô.
Hơi thở của anh truyền tới, cô gần như ý thức được nhanh chóng lùi ra sau.
Anh nhanh chóng hôn lên má cô, mới mãn nguyện quay người lên lầu.
Lâm Tri Hiểu sờ lên gò má vừa bị anh hôn, đứng dậy dọn bàn, vì quá chú tâm nên không để ý Thích Thịnh Thiên đang ở bậc thang nhìn cô vài giây, mới yên tâm lên lầu.
Đợi anh tắm xong, khi thay đồ xuống lầu, đã không thấy bóng dáng Lâm Tri Hiểu đâu, mà bàn vừa ăn cơm đã dọn sạch sẽ.
Chẳng lẽ cô đi dạo?
Thích Thịnh Thiên chạy đến hoa viên sau nhà, trăm hoa đang đua sắc, nhưng hoa viên rộng lớn không thấy bóng hình của Lâm Tri Hiểu.
Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, anh chóng đi qua phòng khách, trước cửa lớn không còn có chiếc xe màu đỏ.
“Mẹ! Lâm Tri Hiểu cái loại!”
Anh lại nhất thời không để ý khiến cô chuồn mất.
Lâm Tri Hiểu nhanh chóng chạy như bay về nhà, thật ra lòng cô còn thấp thỏng, cô không nên ở nhà Thích Thịnh Thiên lâu như thế.
Cuối tuần đó!
Thời gian 2 ngày đã đủ cho Thích Thịnh Thiên ăn rồi lại ăn cô, cô đâu có ngốc!
Nên mau chóng rời khỏi là đúng đắn.
Chỉ là giờ đây cô còn mặc áo và quần anh, cảm thấy không còn mặt mũi nào lái xe.
Bộ dạng này thật là cực phẩm thế kỷ, sau này cô không mặc thế nữa, tên Thích Thịnh Thiên đáng chết!
Đáng ghét đáng ghét!
Chuông điện thoại cô reng lên, toàn thân Lâm Tri Hiểu co lại, có chút không dám nghe, giờ đang lái xe, cô là 1 công dân tuân thủ quy tắc giao thông, lúc lái xe không nghe điện thoại.
Lỡ là điện thoại của Nhiễm Nhiễm thì sao?
Cô cầm điện thoại lên, phát hiện 2 chữ Thích Tổng, cô lập tức ném điện thoại qua 1 bên, để nó reng không ngừng.
Reng thêm 3 4 lần, điện thoại không reng nữa, nhưng lòng cô càng khẩn trương.
Thích Thịnh Thiên không lẽ lái xe đến tìm cô!
Điều này có khả năng xảy ra!
Ngã tư trước mặt, cô đột nhiên quẹo qua 1 bên, kệ, tìm khách sạn nghỉ 2 ngày trước!
Trời đất rộng lớn, sẽ có nơi cho cô ẩn thân.
Bộ dạng cô như thế, ngại đi gặp Nhiễm Nhiễm.
Tại Tú Viên
Bùi Nhã Phán đang ngồi vẽ với Noãn Noãn, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ngồi đối diện Dương Dương, cùng nó chơi cờ, còn là cờ quốc tế.
“Chị họ, em ngưỡng mộ chị thật đấy, Dương Dương Noãn Noãn ngoan quá!” Cô sờ tóc Noãn Noãn, “Con lai là dễ thương nhất!”
“Em cũng có thể tìm người nước ngoài, sinh con lai.” Noãn Noãn là đứa con gen hiếm.
Nếu không cô thật không biết Cảnh Thần Hạo lại là con lai.
‘‘Vấn đề này nói sau đi! Em vẫn thích đất nước chúng ta, giao tiếp với người nước ngoài gặp nhiều trở ngại.’’ Bùi Nhã Phán cười, cúi đầu nhìn Noãn Noãn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bộ dạng 2 người thân mật như thế, không nói gì.
Sau khi cô quay đầu nhìn bà cờ, cô đã phát hiện, cô lại sắp thua cho Dương Dương mất rồi.
‘‘Con trai! Con giỏi thật đấy, đúng là lớp sóng sau xô lớp sóng trước, sau này để cha con đánh cờ với con.’’ Cô đã không còn là đối thủ của nó rồi.
‘‘Công việc daddy bận.’’ Dương Dương tiếp tục đánh cờ, nghiêm túc đáp.
‘‘Dù bận nhưng đánh cớ với con vẫn được.’’ Ví dụ như lúc anh đang vận động thứ gì đó thì dành thời gian để chơi với con.
Đây là nhiệm vụ của người cha.
‘‘Mẹ đến lượt mẹ.’’
Cô cúi đầu nhìn bàn cờ, nghiêm túc nói, ‘‘Con trai, mẹ còn có cơ hội chuyển bại thành thắng không?’’
‘‘Có.’’
‘‘Vậy con nói mẹ đi nước nào?’’
‘‘Đây.’’
‘‘Con trai giỏi thật.’’
Lúc Thích Thịnh Thiên đi vào đã nghe tiếng bọn họ, bất giác cười lớn lên.
‘‘Chị dâu, chị làm thế là không được.’’ Anh nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, rồi nhìn Dương Dương đối diện cô.
Vẫn là cháu anh lượi hại, có được cái nền tảng của anh Hạo, thật là khác biệt.
Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn anh, rồi nhìn sau lưng anh, không thấy Lâm Tri Hiểu, mới mở miệng, ‘‘Sao anh đến đây?’’
Thực ra cô muốn hỏi, hôm qua anh làm gì Lâm Tri Hiểu rồi!
‘‘Em qua đây cùng mọi người qua ngày cuối tuần.’’ Thích Thịnh Thiên liếc mắt nhìn quanh, không thấy xe Lâm Tri Hiểu tức là Lâm Tri Hiểu không ở đây.
Nhưng anh đã đến, trực tiếp đi thì kỳ quá.
‘‘Chú Thích, chú xem tranh Noãn Noãn vẽ nè.’’ Noãn Noãn nhiệt tình đưa bức tranh trong tay nó ra cho Thích Thịnh Thiên xem.
Thích Thịnh Thiên lập tức qua đó, ôm Noãn Noãn lên, rồi thưởng thức tranh trên tay nó, ‘‘Bức tranh đẹp quá!’’
‘‘Thật không? Con cũng cảm thấy đẹp!’’ Nó rất hài lòng với bức tranh cầm trên tay.
Cuộc đối thoại của 2 người nhanh chóng khiến Bùi Nhiễm Nhiễm chú ý, cô nói Dương Dương đợi xíu, cô qua đó xem.
Tranh Noãn Noãn vẽ là cảnh cô và Dương Dương đánh cờ, nhưng bức tranh không giống lắm, đầy tượng hình, nhưng đối với đứa trẻ lên 5 đã là rất tốt rồi.
Cô đưa ngón tay cái lên cổ vũ, ‘‘Noãn Noãn vẽ đẹp quá!’’
‘‘Cảm ơn mami.’’ Noãn Noãn lắc lư trong vòng tay của Thích Thịnh Thiên, giống như ngồi xích đu vậy.
Mấy phút sau, Cảnh Thần Hạo từ trên lầu xuống.
Thích Thịnh Thiên đặt Noãn Noãn xuống, cười haha nhìn anh, ‘‘Anh Hạo!’’
Tay Cảnh Thần Hạo bưng ly nước, lạnh lùng nhìn anh ta, ‘‘Có việc?’’
‘‘Không có việc không thể đến thăm anh? Giờ anh vẫn đang độc thân, không đúng, đang tận hưởng ngày cuối tuần cuối cùng trước hôn nhân!’’ Anh đây quá trượng nghĩa, đến đây cùng anh đón cuối tuần đây.
Còn về Lâm Tri Hiểu, xem ra là cố tình tránh mặt anh.
Tránh được cuối tuần, không tránh được thứ 2, anh còn có thời gian chơi với cô.
‘‘Tôi kết hôn lâu rồi.’’ Cảnh Thần Hạo nói xong, uống ngụm nước, cúi đàu nhìn Nhiễm Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng bỗng trở nên ấm áp.
‘‘Em biết, nhưng không giống nhau, hôn lễ là chuyện lớn!’’ Nhưng hôn lễ lớn như vậy, đến 1 phụ rễ cũng không có sao.
Anh đã chuẩn bị tâm lý làm phụ rễ, nếu vậy, anh không cần đưa tiền đi ăn cưới.