"Không được."
Cô ta vừa mới hăng hái bỗng lạnh mặt lại, "em biết là anh không đồng ý mà."
"Vậy thì đừng có đi."
"Nhưng mà còn bốn tháng nữa em mới sinh mà, đủ thời gian để thi đấu, em cảm thấy ở nhà rất buồn chán, hay là......" cô bỗng nhiên đến gần Cảnh Thần Hạo, "anh cảm thấy bất mãn với thiết kế sư của Cảnh Thị, cảm thấy họ không có tác phẩm nào đặc sắc cả sao? Một cuộc thi quan trọng như thế mà không cho họ tham gia à, anh suy nghĩ lại đi!"
Ánh mắt của Cảnh Thần Hạo nhìn chăm chú vào cô, thực ra không giống như cái nguyên nhân cô ta nói, nhưng mà vẫn phải tham gia, cứ ninh nhinh Tề Viễn Dương sẽ trở về.
Người đàn ông đó......
Không muốn Nhiễm Nhiễm gặp anh ta.
"Ông xã, em ở nhà tự vẽ thiết kế đồ họa, có được không anh......"
"Không được, ở nhà vẽ thiết kế đồ họa thì thư thái quá, cuộc thi không cần thiết." anh ta nhấc bước ra, ra sức tí, thì Bùi Nhiễm Nhiễm lại đến gần anh ta một bước.
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy đôi chân của mình như bị anh ta giữ chặt lại, nhìn anh ta bất mãn, "Cảnh Thần Hạo, anh nói rằng muốn em vui, em cảm thấy việc nào làm vui mình thì em làm thôi, bây giờ em muốn làm việc đó, thì anh lại không đồng ý, chắc em phải cân nhắc lại kiến nghị của mẹ thôi, thế nhưng cũng có lúc cần nghe lời người lớn đấy."
"Nhiễm Nhiễm......"
"Anh có hứa với em không?"
"Vợ ơi......"
"Có, hứa, với, em, không?"
"Được thôi." Đại Boss thỏa hiệp trong sự bất mãn.
Đối với Nhiễm Nhiễm, cô chỉ muốn làm việc để thõa mãn mình thôi, có thể sẽ gặp được Tề Viễn Dương, gặp thì gặp thôi, Nhiễm Nhiễm là vợ của anh ta, chứ không có quan hệ gì với Tề Viễn Dương cả.
"Ông xã, anh tốt với em nhất thôi!" Bùi Nhiễm Nhiễm đã đạt được sự chấp nhận mãn nguyện với chính mình, bỗng chốc cười tươi như hoa.
"Để em xem qua tình tiết và nội dung của cuộc thi lớn này đã!" Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng muốn thoát ly, nhưng mà anh ta giam cầm quá sát xao.
"Ông xã......"
"Vợ ơi, anh hứa với em, em có nên cho anh tí lợi ích gì không?" Cảnh Thần Hạo nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của cô ta, ánh nhìn ngừng trên vành môi hồng mềm mại của cô ta.
"Anh......" Bùi Nhiễm Nhiễm thấp đầu hôn lên trán anh ta, "anh thật là lưu manh!"
"Em hôn anh, lại còn nói anh lưu manh sao?" khuôn mặt đẹp trai của Đại Boss cười nhẹ nhàng.
"Đúng vậy! đồ lưu manh!" Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu, nhìn vào hai chân anh ta, "kèm sát em như vậy không cho em đi đâu hết, còn không phải lưu manh sao?"
"Đúng......rất lưu manh."
Đại Boss từ từ thả lỏng chân ra, Bùi Nhiễm Nhiễm rất muốn thoát ly, đi được hai bước, bèn bị anh ta kéo lại, bởi vì phía thân sau cô có một trọng lực, nên cô lập tức ngồi lên đùi anh.
"Anh muốn gì?"
"Chầm chậm nhìn vào lòng anh này."
"Anh chắc chắn chứ? Em không phải là cô nàng 45kg như trước kia nữa đâu đấy?" bụng của cô rất lớn, dường như tăng thêm 10kg rồi!
"Em không nặng tí nào!" anh ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không thấy mập, vẫn đẹp.
Trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm vô cùng cảm động, lấy tập tài liệu qua, cô ta dựa vào người anh chầm chậm ngồi xem.
"Không làm phiền đến công việc của anh chứ?" cô ta nhỏ nhẹ hỏi.
"Không." anh ta rất thích ở bên cạnh cô ta.
Cô ta cảm thấy rất an lòng, cảm giác rất thoải mái, thư thái.
Nhưng mà kết cục như vậy, Cảnh Thần Hạo có vẻ hối hận rồi!
Trong lòng của vợ anh hiện giờ đang tưởng nhớ đến một thứ, chính là cuộc thi, sẽ vẽ và thiết kế đồ họa!
Trước đó mỗi khi trở về, đều bên cạnh anh ta ăn uống, xem tivi, bây giờ chỉ còn lại một mình cô ở nhà thiết kế đồ họa thôi.
Sớm biết như thế không cho cô đến văn phòng làm gì!
Dương Dương Noãn Noãn cảm thấy mới lạ nghiên đầu nhìn Cảnh Thần Hạo đơn lẻ ngồi một mình trên ghế sofa.
Nhưng mà Dương Dương có thể kìm chế được sự tò mò, còn Noãn Noãn thì không thể kìm chế được sự hiếu kỳ.
Cô bé rất nhanh tiến gần Cảnh Thần Hạo, "daddy, sao ba lại ngồi một mình ở đây thế? Mami đang ngủ à?"
"Không được, nếu như mami đang ngủ, thì daddy vẫn phải đi theo mẹ chứ, xảy ra chuyện gì thế, ba mẹ đã cãi nhau rồi à?" Noãn Noãn rất tò mò.
Tuy là bình thường tình cảm của daddy và mami quá tốt, chưa hề thấy họ rời xa nhau cả.
"Mẹ con......" Cảnh Thần Hạo nghiên đầu nhìn Noãn Noãn, "mami đang nhốt mình trên lầu, con đừng quấy nhiễu mẹ nhé."
"Mẹ đang tự nhốt mình à? Mami muốn làm gì? Đang luyện võ công thần bí gì à?" Noãn Noãn ngồi cạnh Cảnh Thần Hạo, "daddy, mami tự nhốt mình để làm gì thế?"
"Noãn Noãn, có phải gần đây con học hành không tốt?"
"......" tại sao lại quay sang nói mình thế nhỉ.
"Con thề rằng con không làm gì cả, đều tại anh trai cả!" Noãn Noãn lập tức bán đứng Dương Dương, "anh trai nói rằng học sinh nữ trong trường rất phiền toái, còn lôi con trốn hết một tiết học nữa!"
Cảnh Thần Hạo chỉ là tùy tiện nói đại, chỉ muốn đổi đề tài cuộc nói chuyện thôi, nhưng không ngờ lại......
Dương Dương vẻ mặt không chút biểu tình đi qua, "chúng con đến nhà Tri Hiểu thăm con dâu tương lai của ba đó."
"......"
Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt nhỏ của Dương Dương, phản ứng rất nhanh.
"Để daddy đến hỏi xem."
"Hỏi đi! Thật mà!" Dương Dương gật đầu, "Con thật sự đến thăm Mật Nguyệt mà, cô bé càng lớn càng xinh xắn."
"Chị dâu nhỏ ngoan hơn nhiều rồi! biết gọi chồng rồi." Noãn Noãn gật đầu.
"Biết gọi chồng à?" Cảnh Thần Hạo nhìn vẻ mặt Dương Dương không chút biểu tình, "con có chắc cô bé gọi con không?"
Một đứa bé sơ sinh chỉ mới vài tháng mà biết gọi chồng rồi sao?
"Ồ......" Noãn Noãn gật gật cái đầu, "dường như không phải, theo như con đoán, chị dâu nhỏ nghe thấy dì Tri Hiểu gọi chú Thích, nên mới bắt trước kếu á."
"Ừm." Dương Dương gật đầu.
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy hai người kẻ hát người hò, đã nguôi giận, đặc biệt khi nhìn thấy phía cầu thang xuất hiện bóng dáng xinh đẹp, lập tức đứng dậy, bỏ rơi hai người vừa mới xua đuổi sự buồn chán dùm anh, chạy đi đón tiếp vợ mình!
Dương Dương Noãn Noãn nhìn nhau, "chúng con chỉ là......haizz......"
Daddy yêu mami nhiều như vậy!
Hai đứa nên vui mới phải.
Cùng lúc này, Tiểu Mật Nguyệt vừa được nhắc từ miệng của Noãn Noãn, đang được Lâm Tri Hiểu bế đứng trên đùi cô, "chồng ơi......"
Lâm Tri Hiểu thật sự muốn may cái miệng của Tiểu Mật Nguyệt luôn, bình thường nói thì không sao!
Nhưng mà hôm nay......
Cô ta nhìn Thích lão gia tử ngồi phía đối diện, cô ta sắp bị chửi nữa rồi!
"Con gái tôi thật thông minh, học hỏi rất nhanh!" Thích Thịnh Thiên đắm chìm nhìn Mật Nguyệt, "nghe mami gọi như vậy, vô sự tự thông, vẻ mặt càng khó coi hơn!
Thích lão gia tử sắc mặt có vẻ hoi lạnh lùng nhìn họ, nghe Mật Nguyệt gọi tiếng "ông xã", sắc mặt càng khó coi hơn!
Hai đứa nó rốt cuộc có biết giáo dục con không thế?
"Ba, nếu như không có việc gì nưa, hay là để con cho gọi xe đón ba về vậy?" Thích Thịnh Thiên nhìn Thích lão gia tử đang ngồi nói chuyện, mỉm cười nói.
"Hai đứa thật sự không tổ chức hôn lễ sao?"
"Đã tổ chức rồi ạ!" Lâm Tri Hiểu cười nói, "hôn lễ du lich thì cũng là hôn lễ mà, tụi con đều cảm thấy vui vẻ."