Mắt nhìn Đường Sóc đang ngồi trên đầu giường, “Anh…quay lại khi nào, em ngủ bao lâu rồi.?”
“Chắc…” Đường Sóc cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, “2 tiếng đồng hồ.”
“Ồ, vậy cũng chưa lâu, anh về lại khi nào? Anh về cũng không báo em, Sóc nè, lần sau gọi thẳng em nhé!” Cô không muốn mình cứ nằm ngủ, anh đứng đó canh mãi.
So với việc đó, cô muốn nhìn anh hơn
“Dậy ăn cơm đi.” Thật ra anh chưa rời khỏi qua.
Vừa xuống dưới nhìn căn bếp bị đốt cháy kia, đã dặn người giúp việc đi mua buổi tối rồi.
“Được!” Cô ngồi thẳng lưng, cả người hướng vào người anh, đôi tay ôm chặt cổ anh, “Sóc nè…”
“Em chắc chắn muốn thế mãi ư?” Anh 1 tay đỡ lưng cô, sợ cô ngã xuống.
“Không thể ăn, ôm được chứ hả?” Cô dựa vào người anh, “Đi thôi, cầm giày cho em!”
“Giày em dưới lầu.” anh ôm cô lên lầu, cô quên rồi sao?
“Ồ, cho nên càng cần xuống dưới rồi, chúng ta đi thôi!”
Họ gần nhau như thế, cô cảm nhận được tiim anh đang đập, hơi thở anh gần kề bên cô, tốt thật.
Tư thế họ như thế, cô như 1 con gấu túi trên người anh.
Khi xuống lầu, người trong nhà thấy tư thế họ như thế, đều quay mặt qua hướng khác.
Trước giờ không thấy thiếu gia làm thế với phụ nữ!
Còn dung túng, hỗn xược và yêu chiều như thế.
Ôn Thủy phát hiện da mặt cô càng ngày càng dày, trước đây không dám to gan như thế, gần đây cậy người nào đó có ý với mình xíu, cho nên mới nở mũi, vòa phòng, sau đó ăn tới sạch sẽ, thành người của cô!
Đường Sóc đặt cô lên ghế sofa, cô nhanh chóng mang giày vào chân, cô hiểu thế nào là dừng đúng lúc, không thể quá mức được!
Cô đứng dậy khoác tay anh đi về hướng nhà ăn, “Ăn cơm thôi!”
Trong căn tin vẫn còn ngửi thấy chút mùi khét, cô thật không cố ý!
Buổi tối vẫn rất thịnh soạn, cô vừa nghĩ đến việc đây là do Đường Sóc mua cho mình, lòng cô lại đầy cảm giác áy náy, buổi tối cũng ăn nhiều rồi, không thể lãng phí tâm ý của anh.
Đường Sóc ngồi đối diện nhìn động tác cô ăn, “Em khôn giữ dáng sao?”
Trước đây sẽ không ăn như thế!
“Gần đây em không đóng phim, mà em giữ dáng anh cũng không nhìn mà!” Anh nhìn sẽ bị kích động.
Sau đó lại ngất đi, cô vẫn không muốn mạo hiểm.
Đường Sóc cầm đũa lên, Ôn Thủy nhìn anh, cô lại kích thích anh rồi!
“Anh giữ dáng đi! em sẽ nhìn.” Cô nói xong lập tức cúi đầu
Cô là con gái, sao lại có thể như thế chứ!
“Ừm.”
Cô có nghe nhầm không?
Anh lại đồng ý!
Vậy là mắt cô có phúc rồi, cho nên cô phải ở lại đây, chết cũng không đi.
Sau khi ăn tối, mắt trân trân theo anh lên lầu, “Sóc..”
“Hử.” anh nhẹ đáp
“Tay em đau, không thể tắm được.” Cô nhỏ tiếng nói, anh hiểu ý câu nói của cô chứ!
“Em có thể không tắm 1 đêm, trước đây thức cả đêm đóng phim, trên xe em cũng ngủ được, em làm được mà.” Anh không phải không muốn giúp, mà anh sẽ anh sẽ ngất, sau đó làm cô sợ.
“Em không muốn!” Ở nhà anh,,đương nhiên là phải đẹp rồi.
“Sóc, có bác sĩ nào lấy đạn ra được không? Chúng ta đi tìm nhé?” cô vẫn thấy cứ tiếp tục như thế không phải cách.
Cho dù không phải chuyện cá nhân họ, vì chuyện khác mà ngất đi, đối với sức khỏe anh không tốt.
Tự nhiên ngất đi thật là quá đáng sợ
“Em sẽ chú ý, không tắm, rửa mặt được chứ hả?” Anh ôm eo cô vào trong phòng tắm, “Đừng kích thích anh.”
“Em không có” cô ngoan lắm mà đúng không?
“Đứng im, đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại,tay đừng động đẩy.” Đường Sóc kéo cô đứng yên trong nhà tắm, những động tác nhỏ nhiều lúc vô cùng chí mạng.
Cô mắt len lén nhìn động tác của anh, sao lại nhắm mắt, nhắm mắt chẳng phải không nhìn thấy anh sao?
Cô nhất định phải mở mắt
Đột nhiên, 1 chiếc khăn ấm phủ lên mặt cô, cản tầm nhìn của cô, “Bảo em nhắm mắt, không nghe lời.”
Cho dù cô không nghe lời, có cần thô lỗ thế không?
1 chút tâm lý chuẩn bị cũng không cho.
Chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau qua mặt cô, cảm giác toàn thân đỡ hơn nhiều, cả người cũng thoải mái lên.
Chiếc khăn rời khỏi mặt, cô lại mở mắt nhìn anh ngay, quả nhiên là vẫn vô cùng quyến rũ, đôi tay cô để trước mặt anh, “Rửa tay.”
Đường Sóc nhìn đôi tay trắng ngần của cô, tiếp tục lâu cho cô, trong đầu nhớ lại hình ảnh trong 1 năm anh hôn mê, cô vẫn chăm sóc anh như thế.
“Anh sao thế?” Ôn Thủy nhìn anh im lặng, “anh đừng kích động.”
“Không có.” Anh rút khăn về, cúi đầu nhìn đôi dép lông tơ dưới chân cô, vốn anh muốn dùng rượu hoa để xối cho ướt là được.
Mà mang…dép thế này, thì làm sao xối ướt?
Cuối cùng chỉ đành lấy thùng gỗ chuyên dùng ra, bên trong múc đầy nước nóng, “Ngâm chân.”
Cô ngoan ngoãn ngồi đó, đôi chân đặt xuống, thì.. “á..” 1 tiếng, nhanh chóng rút chân lại, tay phải dùng sức đánh vào tay anh, “Đường Sóc”
“Rất nóng.” Anh cảm thấy khá ổn mà.
“Nóng!” cô uất ức nhìn đưa chân cho anh nhìn, “Đỏ rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”
“Ừ anh chịu trách nhiệm, em để lạnh xíu là trắng lại thôi.” Đường Sóc hướng người, sờ chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp, “Em muốn rút khỏi ngành giải trí.?”
“Sao, không muốn em rút lui?” cô đâu nói rút khỏi, chỉ là tạm thời thôi.
Tạm tời muốn suy nghĩ về cuộc sống tình cảm của mình, cô cũng không còn trẻ.
Cô và Đường Sóc đều không còn trẻ, cô 27, anh cũng 31 rồi.
“Muốn.” Đường Sóc nghiêng đầu nhìn cô, đèn phòng tắm ấm áp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Cảm ơn em chăm sóc anh.”
“Ơn chăm sóc, lấy thân đền đáp.” Cô vì anh mà nguyện không đóng phim 1 năm, để ở bên anh.
“Được, sau này.” Anh nhẹ buông chân cô ra, để trong thùng gỗ, “Giờ chắc hết nóng rồi.”
Yên tâm ngâm chân, về tới phòng ngủ, vù chuyện khi nãy, cô thực đột nhiên muốn hỏi anh 1 câu.
Anh thích cô thật, hay vì sự cảm kích trong 1 năm đó, nên mới tốt với cô như thế.
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi
Cô sợ biết nguyên nhân xong, cô không có dũng cảm ở lại đây, không có tư cách bên cạnh anh.
Tối đó nằm trên giường, lật đi lật lại vẫn không ngủ được, trong phòng vốn có lò sưởi, mà cô vẫn cảm thấy lạnh, lạnh lẽo.
Sáng ngày thứ 2, cô lại bỏ ý nghĩ linh tinh tối qua, sao phải nghĩ theo hướng đo chứ!
Sao không cho rằng cô quyến rũ, anh thích mình thật chứ?
Đúng! Chính là thế!
Đường Sóc từ phòng đi ra, đã thấy cô đứng trước cửa, “Sóc, chào anh…”