“Tôi đã nói thấp giọng rồi mà, không ngừng nhỉ? Anh coi cái bộ dạng anh đi, anh lại nói muốn có con, sau này cho dù là đẻ con, con cũng sẽ rất yếu, chẳng phải do bị cái giọng của anh làm cho sợ sao?” Cô chưa từng nghĩ sẽ đẻ, nhưng trong tình huống này, cô muốn nói thôi.
“Đúng, anh biết, sau này sẽ không, nhất định...thấp giọng.” Ý anh nói sau này sẽ thấp giọng àm.
Cố Linh liếc anh 1 cái, “Anh có phải muốn đi công ty? Đi đi!”
“Em thì sao?”
“Anh và em cùng đi?” Cô nói xong nhắm mắt, dựa vào ghế.
“Được, có thể.” Anh vui còn không hết.
Anh lập tức lái xe ra.
Bối Tịnh Nguyệt từ phòng đi ra, đi ngoài hành lang, thì gặp Cố Phi Trì.
“Sao anh đến đây?” bà ngừng bước, hướng đến chỗ ông.
“Em đỡ tí nào chưa?” Tối qua ông nhận được tin bà hôn mê, nên cả đêm không ngủ được, trong lòng không yên tâm.
“Em đỡ nhiều rồi, giờ Nhiễm Nhiễm đang nghỉ ngơi, thằng nhóc đang quậy bên trong, đừng đến thăm chúng.” Bà kéo tay ông vào thang máy, “Em tiễn anh đi.”
“Nguyệt Nguyệt, em đang lo cho anh? Anh và Cảnh Gia có chút thù, nhưng Nhiễm Nhiễm là con gái em, nó giờ vẫn chưa chia tay Cảnh Thần Hạo, anh tuyệt đối không làm gì nó!”
Lời này nghe có vẻ méo mó?
“Ý của anh là tuyệt đối không làm gì nó.” Ông nói thêm 1 câu.
“Em tin anh, để không phụ lòng tin của em, anh về trước đi!” Đến cửa thang máy, bà buông tay Cố Phi Trì ra.
Bà vẫn thương Nhiễm Nhiễm lắm.
Không muốn nhìn thấy con bé xảy ra chút chuyện gì.
ở bệnh viện mấy ngày, thì đem con về nhà.
Sớm đã chuẩn bị phòng con nít, cô ôm bảo bối vào phòng đầu tiên.
Thằng nhóc dường như cảm nhận được vậy mở to đôi mắt.
Cảnh Thần Hạo đến bên họ, nhìn bóng hai người họ, mấy ngày nay anh coi như hiểu thế nào là sự cưng yêu.
“Daddy, ba bị lạnh nhạt.” Noãn Noãn lên tiếng.
“Là chúng ta bị lãnh nhạt.” Giọng Dương Dương tiếp lời.
“Biết trước là khi có em em sẽ tranh sủng với chúng ta.” Noãn Noãn nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con, “Mẹ tốt với em thật.”
“Khi các con tầm này, mẹ cũng tốt với các con như thế, mà nó còn bé quá, tranh sủng gì chứ? Mẹ yêu các con như nhau thôi.” Cô bỏ đứa bé vào nôi, “Sao mọi người muốn đứng đó ư, không vào xem ư?”
Ba người cùng vào.
Đứa bé ngủ trên nôi, môi chúm chím, ai cũng chả biết nó nói gì, mắt hau háu nhìn quanh.
“Em nhất định rất thích chúng ta!” Đôi tay Noãn Noãn lắc nôi, cười nói.
“Ừ, nhất định thích, chúng ta là người 1 nhà mà.” Dương Dương nhìn thằng nhóc nói.
Cảnh Thần Hạo đến bên của Bùi Nhiễm Nhiễm, ôm eo cô, “Anh nghe nói đang ở cữ nên cố nghỉ ngơi.”
“Em vừa đi vài bước? Không cần làm quá thế! Ở cữ không được thổi gió, không được cảm, em sẽ chú ý.” Cô không muốn phải xa bảo bối của cô.
Qua vài ngày, da của thằng bé đã trắng lên, không còn nhăn nhúm, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô càng nhìn càng thích.
“Ông xã, con chúng ta đẹp trai thật.” Cô dựa vào người Cảnh Thần Hạo, cười híp mắt nhìn đứa trẻ trong nôi.
“Ừ, dù nó đẹp trai hơn, em cũng cần nghỉ ngơi rồi.” Anh nói xong cúi người, ôm cô lên, “Dương Dương, nhiệm vụ chăm sóc em giao cho con đó.”
“Dạ, daddy.” Nó có thể là đứa có kinh nghiệm nhất trong nhà này trừ mẹ nó.
Do chuyện của Mật Nguyệt.
“Anh, khổ cho anh rồi, em đi trước.” Noãn Noãn đồng tình nhìn nó, rồi quay lưng đi.
Sau khi nó đi khỏi, đứa trẻ trong nôi nhắm mắt lại, cũng ngủ rồi.
Dương Dương không biết làm gì, chỉ đành ngồi bên cạnh cầm sách trông chừng nó.
Còn Bùi Nhiễm Nhiễm sau khi được Cảnh Thần Hạo ôm về phòng, không thể phản kháng nằm trên giường.
Đôi tay cô ôm chặt chăn, nhìn người đàn ông bên cạnh, “Con của em.”
“Con ở đây.” Anh cũng nằm trên giường, hôm nay bị thằng nhóc hành cả ngày.
“Anh không phải là con của em, em nói là tiểu Hành Hành!” Cô liếc anh, “Sao anh cũng nằm đây? Anh cũng ở cữ sao?”
“Bà xã, chuyện này anh phải cùng với em làm.” Anh ôm cô, “Được không?”
“Được, nhưng em vẫn muốn đi thăm con...”
“Các em đã gắn bó gần 10 tháng rồi, đủ rồi.” Sức tập trung của cô, hoàn toàn dồn hết vào đứa trẻ mới ra đời.
Noãn Noãn nói không sai, anh bị ghẻ lạnh.
Địa vị trong lòng vợ phải do mình tìm lại.
Không được bị ghẻ lạnh, không được bị xem nhẹ!
“Gần đây không có lơ là chuyện gì nhỉ?” Cô cũng phát hiện dạo này mình tập trung lên người của con quá nhiều.
Nó vừa sinh ra, đương nhiên phải chú ý nhiều hơn.
“Em lơ anh.” Anh lại tiếng gần hôn cô cái, “Bà xã, ngủ đi.”
“Con tỉnh nhớ gọi em.”
“Sẽ gọi.” Con có thể đang ngủ, còn lâu mới tỉnh.
Mà đã có bà vú ở đó, tỉnh cũng có người chăm sóc, trừ khi uống sữa, nếu không không cần gọi cô.
Họ nằm trên giường 1 hồi, Cảnh Thần Hạo từ từ xuống giường.
Anh vừa đứng ở đầu giường mặc đồ, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ngủ bỗng mở mắt, “Em nghe tiếng con khóc.”
Sau đó, Cảnh Thần Hạo thấy cô lập tức mặc đồ xuống giường.
Nhanh chóng chạy lướt qua người anh, còn ra ngoài lẹ hơn anh.
Anh vội đi sau cô, thấy cô chạy vào phòng con.
Bên trong vọng lại tiếng trẻ con khóc, nhất định không phải do cô vào mà phiền tới nó.
Dương Dương ngồi bên cái nôi, nhìn thấy Cảnh Thần Hạo chạy theo mami vào, mắt lộ ra vẻ đồng tình.
Giờ trong lòng mẹ đứa trẻ mới sinh là quan trọng nhất, daddy nhất định rất đau lòng.
Bùi Nhiễm Nhiễm đã vào ôm đứa trẻ đang khóc to, đứng bên nôi dỗ nó,mặt nở nụ cười tươi, dù rằng thấy nó đang khóc tội nghiệp thế, cũng cười.
Cảnh Thần Hạo nhìn 2 mẹ con họ, đi đến bên Dương Dương, cúi đầu nhìn nó, “Có ý nghĩ gì không?”
“Có!” Dương Dương gật đầu.
“Nói!”
“1 chữ!” Dương Dương đóng sách lại, nhìn Cảnh Thần Hạo đưa 1 ngón tay lên, “Nhịn”
Nhịn?
Sao anh nhịn được?
Không đúng, anh có thể, đó là con anh, người là vợ anh, 1 gia đình yêu thương nhiên thế, sao anh có thể không nhịn được?
Nhưng...
“Daddy, rất bình thường, phụ nữ là thế, trải qua trận này, là ổn thôi.” Dương Dương nhìn thằng nhóc và mami đang đứng gần đó, “Mami nhất định cũng thể.”