Bóng hình cao lớn từ trên cao hạ xuống, bắt đầu hôn nồng nhiệt, vẫn còn có cả một đêm kịch tình
Mấy ngày trong thời kỳ sinh lý, hai người bọn họ dường như đều ở trong phòng không, vì để mang được thai cũng là gắng hết sức rồi
Mỗi lần, Mẫn Lệ đều ở trên giường nhìn cô ngã ra phía sau, còn ở bên cạnh chọc ghẹo cô, sau này cô sẽ phải trình phạt lại
Lần trước không có mang thai được, khiến tâm trạng của cô rất thấp thỏm, vì vậy lần này cô nghe ý kiến từ Dương Y Y, làm mấy lần, đằng nào thì tinh lực của người nào đó thịnh thiên háo hức trút ra ngoài
Vận may không tồi thì cô sẽ thật sự sẽ mang thai được!
Sau đó người nhà của Mẫn Gia sẽ lại đều vui mừng cung phụng cô
Cô đi một bước đều có người trông coi, cô rất muốn hét lớn, cô trước đây khi mang thai Lộ Lộ, còn cầm máy ảnh khắp nơi chụp! Thật là không cần phải yếu ớt như thế
Quay trở lại trong nước, bọn họ tổ chức hôn lễ cũng rất đơn giản, bởi vì sợ cô bị tổn thương, ở trong thánh đường, những người thân quan trọng trong nhà còn có mấy huynh đệ của Mẫn Lệ
Sau đấy, Mẫn Lệ để tất cả công việc sang một bên, muốn được đi tuần trăng mật
Chỉ là sau khi bọn họ lên du thuyền, kinh ngạc phát hiện ở trên thuyền còn có những người khác nữa
Bùi Nhiễm Nhiễm vòng tay qua Cảnh Thần Hạo đứng ở trên mùi thuyền, nhìn bọn họ đi lên, lập tức cười nói, “chúng tớ cứ luôn mong muốn được đi tuần trăng mật, vẫn không có cơ hội, nhân tiện các cậu trăng mật lần này, chúng tớ cũng đi theo vui chơi”
“Được à! cùng nhau càng thêm vui nhộn!” Cố Linh cũng vui mừng, người nhiều càng náo nhiệt!
“Bọn họ thì sao?” Cố Linh hỏi là nhà của Đường Sóc, còn có cả nhà của Thích Thịnh Thiên
“Trong nhà bọn họ đều có em nhỏ, không tiện!” Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này là có thể yên tâm rời xa Hành Hành
Hành Hành đều đã 4 tuổi rồi, còn có Dương Dương Noãn Noãn chăm sóc thằng bé, người làm trong nhà lại nhiều, một chút đều không lo lắng
“Cũng phải! Chúng ta có thể vui vẻ chơi đùa, thả lỏng thả lòng” Cố Linh ôm lấy Mẫn Lệ đi về phía của bọn họ
Lộ Lộ cũng có rất nhiều người chăm sóc, cũng không cần thiết bọn họ phải lo lắng
Ngẩng mặt lên đón lấy làn gió thổi của biển cả, Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy khắp người thoải mái, gần đây cứ luôn phải làm việc, bây giờ cuối cùng có thể thả lỏng một chút rồi
Cảnh Thần Hạo không biết từ lúc nào ôm lấy cô từ phía sau, “Nhiễm Nhiễm, em mà thích, chúng ta sau này hàng tháng ra ngoài chơi mấy ngày”
“Có thể sao? Anh chắc chứ?” công ty bận rộn như vậy, anh ấy là đang nói đùa chắc!
Vả lại Thích Thịnh Thiên bây giờ ở trong nhà có một bé sơ sinh, cũng không có nhiều tinh thần để giúp đỡ bọn họ
“Có thể, chắc chắn, Dương Dương cũng không nhỏ nữa, để thằng bé khi không có việc đến công ty nhiều chút” anh nghĩ rất chu toàn à
Đợi đến khi Dương Dương có thể quản lý công ty rồi, thì sẽ nghỉ hưu!
“Anh không cảm thấy anh sẽ nghỉ hưu rất sớm sao?” cô cảm thấy cái đầu thông minh đó của Dương Dương, Cảnh Thần Hạo cách thất nghiệp không còn xa nữa
“Vậy thì anh có thể càng có nhiều thời gian để chơi đùa bên em rồi” so với công việc, càng muốn ở bên cạnh cô hơn
“Dương Dương sau này phải đi học, đại học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ, không thể cắt bỏ sự lựa chọn của thằng bé!” cô vẫn là thiên vị về phía để Dương Dương học hành tử tế
“Vợ ơi, nên tin tưởng vào chỉ số thông minh của con trai chúng ta, thằng bé có thể nhảy cấp” anh đối với Dương Dương là tuyệt đối có lòng tin
“Đúng rồi” cô cũng cảm thấy như thế
Trên mặt biển có bay lượn mấy chú chim hải âu, khiến trời xanh mây trắng, bề mặt nước biển xanh thẫm càng thêm phần sinh động, càng nhìn càng thêm phần đẹp hơn
“Cà cha”
Bùi Nhiễm Nhiễm với Cảnh Thần Hạo nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu sang nhìn thấy Cố Linh đứng ở bên cạnh cầm máy ảnh
“Một tấm hình rất đẹp, A Lệ muốn mở buổi triển lãm cho tớ, đến lúc đó tớ có thể dùng tấm hình của hai người các cậu chứ? Cố Linh tựa lên trên người của Mẫn Lệ, cười hỏi
“Có thể, phí hình tượng chuyển vào trong thẻ của tôi” Cảnh Thần Hạo không thay đổi sắc mặt nói
“...” Cố Linh không nói được gì, cầm máy ảnh nhìn về phía biển, muốn chuyển cũng là Mẫn Lệ chuyển, không có liên quan gì đến cô!
“Được! Chuyển! Vợ vui vẻ là được!” Mẫn Lệ hào phóng nói
Cảnh Thần Hạo trầm mặc, anh chỉ là nói đùa mà thôi
Bọn họ đi vòng quanh chơi mấy vòng rồi quay trở lại, 9 tháng sau, một cậu bé mũm mĩm được sinh ra
Có tủy sống phù hợp với Lộ Lộ, có thể cấy ghép
Hai đứa trẻ nhỏ đều rất khỏe mạnh
Một năm sau, thành phố A tổ chức một buổi triển lãm nhiếp ảnh
Người đến xem rất nhiều, các tác phẩm ở bên trong rất nhiều đều là liên quan đến trẻ nhỏ, chủ thí của buổi triển lãm lần này là gia đình
Trong đám người ra ra vào vào, trên mặt của mọi người đều lộ ra nụ cười nhẹ nhàng
Bùi Nhiễm Nhiễm với Cảnh Thần Hạo đứng trước một tấm hình lớn, trên đó là hình ảnh bọn họ lúc đi hưởng tuần trăng mật, Cố Linh chụp cho
Cảnh Thần Hạo từ phía sau ôm lấy cô, hai người đang nói chuyện, trên mặt đều nở nụ cười, đến Cảnh Thần Hạo cũng hiện ra nụ cười dịu hiền
Mây trắng bay nhẹ nhàng, còn có một đôi hải âu ở trong hình, nhìn thấy tấm hình dường như đều có thể cảm nhận được gió biển thổi đến
“Mẫn Lệ cướp giật tiền sao? Lại ra giá cao như vậy? Sẽ có người mua sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên chú ý đến phần giá cả phía dưới tấm hình
Mẫn Lệ là điên rồi sao?
Một tấm hình bán 11.000.000 tệ!
Cô với Cảnh Thần Hạo có đáng giá thế sao?
“Anh lấy rồi” cô vừa mới nói xong, phía sau lưng bọn họ xuất hiện một bóng hình
Cô hoài nghi ngoảnh đầu lại nhìn Cao Thâm, “anh mua ảnh của tôi với Cảnh Thần Hạo làm cái gì?”
“Không có cái gì! Tiền nhiều, đốt không hết, không có chỗ tiêu!” Cao Thâm chỉ vào tấm hình của hai người bọn họ, “cái này tôi lấy rồi!”
Nếu như đây là buổi đấu giá, Bùi Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ tranh đấu giá với anh ấy rồi, cái cảm giác tấm hình của bản thân bị một người đàn ông mua thật sự không dễ chịu chút nào à!
Nhưng ở đây không phải
Cao Thâm cầm tấm hình đã mua đi ra phía ngoài, anh mở cửa xe, đặt tấm hình ở phía ghế sau, cấm lấy điện thoại Hòa Thảo đưa ra, “Tề tổng, cả đời này của cậu chỉ ở một mình thôi, ôm tấm hình mà sống qua ngày! tôi vừa rồi mua một tấm hình, sẽ gửi tặng cho cậu à!”
Còn chưa đợi Tề Viễn Dương trả lời, Cao Thâm đã dập máy, ném điện thoại ra phía sau, “Tiểu Thảo, chúng ta trưa nay ăn gì?”
“Đều có thể, anh quyết định” cô tùy thôi, ở bên cạnh anh ấy đều nghe theo anh ấy
“Món Xuyên, anh muốn ăn cay”
“Ừm”
Chiếc xe từ từ xa dần, buổi triển lãm vẫn tiếp tục, cuộc sống vẫn phải tiếp tục
[Bản chính kết thúc]
Thành phố A, Vân Trang
Trên bầu trời rơi nhè nhẹ hạt mưa, trong hoa viên tràn ngập hoa hồng đỏ bị nước mưa rơi lên, cánh hoa tinh tế mềm mại thỉnh thoảng đáp xuống nền đất, bầu không khí tràn ngập âm u trời mưa mang theo hương hoa nhẹ nhàng phảng phất
Thiếu nữ mặc bộ đồng phục màu trắng xanh uốn cong người, tay ôm lấy cặp sách, bước đi từ từ trên hành lang, đôi mắt to tròn không ngừng liếc nhìn bên trái bên phải
Không có nhìn thấy bóng hình thân quen, cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ nhẹ lên trên ngực, thở dài một hơi
“Hù...”
“Mang lại đây” một giọng nói trầm thấp, một tiếng từ phía sau truyền đến
Cơ thể nhỏ bé của cô sững lại, chầm chậm quay đầu lại nhìn thấy từ trong phòng sách đi ra, Cảnh Bùi Dương trong tay vẫn còn đang cầm ly cà phê từng bước từng bước tiến lại gần cô bé
Đôi mắt đen tuyền không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, cái áo sơ mi trắng cởi chút phía trên, chiếc quần đen tôn dáng người thẳng đứng của anh lên, Cảnh Bùi Dương 18 tuổi so với cô bé cao hơn mấy cái đầu
Cô bé đứng ở trước mặt anh hoàn toàn là điệu bộ của một con chim nhỏ dựa vào người khác
Cô nỗ lực ngẩng đầu lên, mạnh mẽ đeo cặp sách lên trên người, đưa bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy anh, “Dương Dương...”