Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mật Nguyệt hoàn toàn vẫn chưa có phản ứng, động tác của anh nhanh quá!

Nhìn vào cửa phòng đóng kín, cô ngây người gần một phút mới có phản ứng.

Sau đó cười ti tít xuống giường!

Còn Cảnh Bùi Dương trước cửa đứng thẳng, cúi đầu nhìn xuống thân dưới, không ngờ lại có cái gì đó chướng lên.

Mật Nguyệt lớn rồi, bây giờ thuộc về lúc có thể nhìn không thể ăn, mỗi một động tác đối với anh đều rất cám dỗ!

Anh phải nhịn.

Lúc Mật Nguyệt xuống lầu, Cảnh Bùi Dương đã hồi phục vẻ mặt đàng hoàng ngồi trên sofa rồi!

“Ăn cơm trước không?” Mà bây giờ mới năm giờ qua chút, ăn cơm có chút sớm.

“Chạy bộ, trả từ vựng.” Cảnh Bùi Dương đứng dậy, “Đi theo anh.”

“Oh!” Cô ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài, đi ra ngoài chạy bộ.

Một bên chạy một bên trả từ vựng, tình cảnh này lần trước xảy ra là vào ba năm trước, lịch sử cứ có sự giống nhau kinh người.

“Dương Dương, sau này mỗi ngày sáng sớm đều như vậy chứ?” Cô sẽ chết đấy!

Trả lời cô là một chữ vô tình, “Đúng!”

“Á…” Cô vô cùng oán hận, nhưng Dương Dương là vì cô mới giúp cô đấy!

Lúc trở về, trở thành sắp đi, cô phải chạy mới có thể đi theo bước chân của Cảnh Bùi Dương, “Anh ăn hiếp em! Chạy nhanh như thế!”

“Em chạy nhanh lên đây.” Anh đã chạy rất chậm rồi đấy.

Tiểu nha đầu ngày thường rất ít tập luyện, thể lực của cô theo không nổi, đôi chân cũng theo không kịp rồi.

“Hứ!” Cô chạy đuổi theo, “Dương Dương, anh đừng có xem thường em, em sẽ kiên trì đấy!”

“Tán thưởng sự kiên trì của em, kiên trì!” Anh chính là thích thái độ đó của cô.

Như là lúc thi trung học vậy, rõ ràng bản thân rất không muốn học hành, nếu không phải anh quay về, đoán chắc cô nhất định thi rớt mất!

“Dương Dương thích là được!” Cô cười ti tít đi theo anh, “Em hôm nay buổi sáng đã ghi nhớ được hai từ vựng!”

“Mới hai từ? Chạy thêm một vòng!”

“Không…hai từ nhớ rất rõ, sẽ không quên đâu! Giống như là I love you vậy, mãi mãi không quên!” Cô cười quàng lấy cánh tay anh, “Dương Dương…phải không?”

“Đúng, không quên là tốt.” Bước chân anh trở nên rất chậm, phối hợp bước chân của cô.

Vốn dĩ tưởng rằng buổi sáng có thể nhẹ nhàng, nhưng ai có thể nói cho cô nghe, tại sao trên bàn ăn buổi sáng đặt toàn là đề thi toán học!

“Dương Dương, có cần thái độ như vậy?” Anh là định đào tạo cô từ a đến z sao!

“Cơ bản của em tệ quá, thời gian không nhiều rồi, tận dụng toàn phương diện, đại học Hành Chí, anh sẽ giúp em thi đỗ!”

“Anh ra đề tốt biết mấy!” Cô bưng ly sữa bò, không muốn nhìn thấy đề thi trên bàn, nhưng cũng không nhịn được nhìn mấy cái.

“Anh ra đề em ngay cả trường học kỹ thuật thành phố A cũng thi không đậu.” Anh ra đề, tuyệt đối khó hơn là giáo viên ra đề.

“Vậy cũng đúng, Dương Dương ra đề nhất định rất khó rất khó, đó là cấp bạc olympic rồi, cực kì khó!” Cô lập tức cười gật đầu, ánh mắt bất chợt nhìn lên đề thi toán học!

Cô nhất định là bị Dương Dương ép đến không cứu nổi rồi!

Cảnh Bùi Dương nhìn vào ánh mắt của cô, suy nghĩ lại, toán học của cô vẫn còn có một không gian phát triển lớn.

Sáng sớm Cảnh Bùi Dương đưa cô đến trường, trên xe còn để cô trả bài thơ cổ và văn cổ của môn ngữ văn.

Anh còn ngẫu nhiên kiểm tra, khiến Mật Nguyệt có khổ không nói ra được!

“Dương Dương, cho chút thời gian, được không? Em sẽ thuộc được, ngoài môn ngữ văn, chính trị, lịch sử, địa lý! Nhất định sẽ thi đậu được đại học Hành Chí!” Cô cuộn nắm tay lại, trong mắt đang cháy lên sự phấn đấu!

“Đúng, em thi đậu đại học Hành Chí, anh dẫn em đi du lịch một tuần.”

“Nếu không thi đậu thì sao? Vậy đi du lịch bao lâu? Ba ngày sao?” Cô cẩn thận từng tí hỏi.

Có thể thi đậu không, cô cũng muốn cùng Dương Dương đi chơi!

“Ở nhà tự kiểm điểm lại.”

“…” Mật Nguyệt cắn môi, sự đãi ngộ chênh lệch này hình như có chút quá rõ rệt!

Thi không đậu thì ở nhà!

“Dương Dương, em nhất định sẽ thi đậu!” Cô gật đầu, trong đầu xém tí đập vào trong cuốn sách ngữ văn!

“Buổi tối tự ôn tập anh đến rước em, ở trong trường cũng không được bỏ xuống, học nhiều từ vựng lên, anh sẽ để Cảnh Hành giám sát em!”

“…” Có cần tàn nhẫn đến thế không!

Cô ôm cặp xuống xe, “Dương Dương, anh là đày đọa Cánh Hành quá! Cậu ấy sẽ hận anh mất!”

“Không đâu.”

“Vậy em đi nha…” Cô đóng cửa xe lại, tiếng bước chân kèm theo đầu óc, đi vào trong lớp.

Cảnh Hành ngày xưa đầu là sắp đi trễ mới đến lớp, hôm nay không ngờ lại đi sớm!

“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?” Cô tò mò tra hỏi.

“Anh trai để tôi giám sát cậu lên lớp nghiêm túc, cuộc sống hạnh phúc của cậu còn một tháng mới bắt đầu.” Sau khi họ tốt nghiệp liền hạnh phúc rồi!

Nhưng trước tốt nghiệp một tháng, Mật Nguyệt đoán chắc sẽ bị anh trai đày đọa đến chết!

“Tôi…” Cô ngồi xuống, liền bắt đầu rơi nước mắt kể chuyện cô trải qua hồi sáng hôm nay.

Thảm lắm!

Nhưng vẫn còn thảm hơn!

Chỉ có Mật Nguyệt đoán không được, không có gì Cảnh Bùi Dương nghĩ không ra!

Trên đường tan học còn phải trả bài, về đến nhà tắm rửa, cô ở trong phòng tắm viết lên cửa kính, bên trong đều là đề thi toán học, công thức, từ vựng tiếng anh, còn có nội dung chính của thơ cổ…

Lúc cô đi tắm bộ đôi mắt không thể nhìn cơ thể của mình sao?

Không ngờ còn phải nhìn từ vựng trên tường!

“Tẩu hỏa nhập ma rồi…”

Cô mặc đầm ngủ, bước bước chân nhỏ, oán hận đi kế bên tìm Cảnh Bùi Dương, “Dương Dương……”

Kết quả phát hiện anh không ở đây, sau đó liền trực tiếp đi đến phòng sách.

Cảnh Bùi Dương vẫn đang coi đề thi cao trung của Lịch Niên, cầm lấy bút làm đề, phải sửa soạn thành đề thi, cho Mật Nguyệt làm!

Mật Nguyệt bước nhẹ tiến gần anh, “Dương Dương, anh mệt mỏi rồi, ngủ sớm đi!”

Anh nhìn vào thời gian, bây giờ đã rất muộn, 11 giờ đêm rồi!

Mùi sữa tắm thơm phức thoang thoảng truyền vào mũi của anh, anh nghiêng đầu nhìn vào cô, “Em cũng đi ngủ sớm.”

“Dương Dương…” Cô đi theo phía sau anh, tay nhỏ nắm lấy vai anh, “Anh cực khổ rồi! Không cần phải viết đề thi lên tường ở phòng tắm chứ!”

“Cần phải làm thế, xem thêm vài lần, đến lúc đó trong đầu em tự nhiên sẽ có phản ứng ra ngay.” Anh đặt bút xuống, trên vai xúc cảm mềm mại kích thích đến dây thần kinh của anh.

Anh giơ tay cầm lấy tay của cô, “Đi đi, đi ngủ.”

Cô buồn đi ra ngoài, tay nhỏ nắm lấy anh, mùi hương ấm áp nhẹ nhàng truyền vào lòng cô.

“Em buổi tối có thể ngủ được không?”

“Nếu em không ngủ được, Dương Dương anh ngủ chung với em chứ?” Cô cười hỏi.

“Không hề.” Anh là muốn nói nếu không ngủ được thì học từ vựng tiếng anh, chắc sẽ giúp cô có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ!

“Oh…” Xem ra tài liệu trong phòng tắm là sẽ không bị tháo bỏ!

Dương Dương cũng nỗ lực như vậy, cô không ngờ còn muốn không học, cô đúng là đáng ghét!

Sáng ngày thứ hai, di động của cô liền reo lên.

Cô lười lặng bắt máy, “Alo…”

“Mật Nguyệt, thức dậy, mười phút, dưới lầu đợi em.” Là tiếng của Cảnh Bùi Dương.

Sáng hôm qua anh đến phòng gọi cô dậy, sự quyến rũ quá lớn, anh hôm nay trực tiếp gọi bằng điện thoại.

“Oh…” Cô mơ mơ màng màng nằm trên giường, cũng không biết điện thoại có cúp máy chưa.

Cảnh Bùi Dương ở ngoài phòng nghe thấy tiếng thở trong di động truyền đến, “Mật Nguyệt!”

Không đáp lại.

Anh nhìn vào cửa phòng đóng chặt, do dự một hồi, vẫn là mở cửa đi vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK