"Mami, xảy ra chuyện gì thế?" Noãn Noãn nắm lấy tay cô lại, sắc mặt của mami nhìn không được tốt lắm.
"Mami, sao thế?" Dương Dương cũng lo lắng gặng hỏi.
Mami của hai đứa đã lâu rồi không có thần thái như vậy, tuy rằng mặt cô ấy biểu lộ như không có gì, nhưng mà hiện tại toàn thân từ đầu đến chân của cô ta điều lộ ra vẻ đau buồn, hơi thở rất khổ sở.
Cô ta khom người xuống, ôm lấy hai đứa con, "Dương Dương Noãn Noãn, mami phải đi qua nhà của dì Hiểu, hai con có chịu đi theo mẹ không?"
"Mami, mẹ đi đâu thì chúng con đi đó ạ." Gương mặt nhỏ trầm tĩnh trông chờ cô ta, "mami, bây giờ chúng ta đi được chưa?"
"Mami, chúng ta dẫn theo daddy cùng đi được không?" Noãn Noãn nghi hoặc nhìn cô ta.
"Noãn Noãn, daddy ở lại đây, chúng ta tạm thời rời xa daddy." Cô ta cũng không rõ có thật sự là tạm thời rời xa nhau không, bây giờ cô không muốn tiếp tục ở lại đây.
"Con sẽ nhớ daddy đấy." Noãn Noãn sà vào người cô, trong tim không muốn xa cách daddy, nhưng cô bé lại càng muốn ở cạnh mami hơn.
Hai đứa đều muốn ở cùng với mami, nếu như là quyết định của mami thì họ sẽ đi theo mami thôi.
Bùi Nhiễm Nhiễm sờ vào cái lưng nhỏ nhắn của cô bé, "Noãn Noãn ngoan, sau này sẽ được gặp daddy thôi."
Cho dù cô ta có thật sự ly hôn với Cảnh Thần Hạo, Dương Dương Noãn Noãn nếu muốn gặp cha, thì cô cũng không ngăn cản.
Vì họ là cha con ruột thịt mà.
"Dạ dạ dạ!" Noãn Noãn gật đầu, cô bé mà gặp được daddy càng tốt, chỉ sợ là không được gặp daddy thôi.
Bùi Nhiễm Nhiễm buông hai đứa ra, bắt đầu đi dọn đồ đạc, hành lý của hai đứa nhỏ đã chất đầy hai cái va ly, nhưng mà là hai cái va ly nhỏ.
Cô ta nắm lấy một cái va ly nhỏ, theo sau đó là Dương Dương Noãn Noãn cũng đi ra ngoài, bèn nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đang đứng bên ngoài hành lang.
"Daddy!"
Dương Dương Noãn Noãn đều lên tiếng gọi anh ta, vượt lên người mẹ, và tiến gần cha.
Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn hai đứa, "ngoan, nghe lời mẹ, nếu nhớ daddy thì hãy gọi điện cho daddy, daddy sẽ đến thăm hai con, có được không?"
Nhiễm Nhiễm sẽ không bao giờ muốn liên hệ lại với anh ta nữa, nên anh ta mới muốn căn dặn Dương Dương Noãn Noãn cho thật tốt, cô ta có thể không nhớ anh, nhưng các con thì có thể nhớ anh ta, sau đó anh ta có thể quang minh chính đại mượn danh nghĩa đến thăm Dương Dương Noãn Noãn, xuất hiện trước mặt cô ta.
Huống hồ gì cô ta vẫn còn làm việc ở công ty, vấn đề khúc mắc trước kia của họ sẽ được giải quyết thôi.
"Được!"
Nghe được tiếng đáp trả của hai đứa, trong tim của Bùi Nhiễm Nhiễm nói không ra sự đau khổ, cô ta đẩy va ly đi đến gần họ.
Cô ta vừa mới đến gần họ, thì Cảnh Thần Hạo bèn chạy đến nắm chặt va ly, "để anh."
Cô ta buông hai tay ra, kéo lấy tay Dương Dương Noãn Noãn xuống nhà.
Lúc họ đi xuống, dưới phòng khách không còn thấy bóng dáng của Diệp Mộ Yên, nhưng mà Cảnh phụ Cảnh mẫu vẫn còn đó, bên ngoài biệt thự đang trời mưa tí tách, đã thật sự trời mưa rồi.
Cô ta cứ tưởng trời sẽ không mưa chứ.
"Nhiễm Nhiễm, con đang muốn làm gì thế?" Tô Nhược Nhã tiến đến gần cô, thân thiết nắm lấy tay cô, "sự việc như vậy đều do Hạo nhi làm không tốt, con có thể suy sét cho Dương Dương Noãn Noãn mà."
"Má, chúng con sẽ xử lý tốt thôi, mẹ không cần bận tâm."
Phía sau lưng cô Cảnh Thần Hạo đang ngắm nhìn cô, quay người lên lầu lấy va ly dùm cô, nếu như có thể, anh ta thật sự muốn đem va ly ném đi chỗ khác, ép buộc cô ta ở lại.
Nhưng mà sau khi cô ở lại rồi thì sao chứ!
Như vậy sẽ khiến cô ta càng hận mình hơn?
"Nhiễm Nhiễm......con tim của Hạo nhi luôn luôn có hình bóng con." Tô Nhược Nhã không muốn họ bị chia cách, trươc đó đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.
"Con biết rồi." trong tim cô cũng có hình bóng anh, cho nên càng khó chịu hơn.
"Bà nội, chúng cháu sẽ quay trở về thăm nội, nếu như nhớ chúng cháu, có thể gọi điện thoại cho chúng cháu ạ." Noãn Noãn bỗng nhiên chạy đến trước mặt ông bà nội.
"Noãn Noãn." Tô Nhược Nhã buông tay Bùi Nhiễm Nhiễm ra, nhìn thấy hai đứa cháu ngoan của mình, bà cũng không đành lòng.
Con trai mình lại làm ra chuyện bại hoại như vậy, thực sự rất làm mất mặt họ.
Dương Dương Noãn Noãn cùng ngồi nói chuyện với họ, cô ta kéo hai cái va ly ra đến ngoài cửa, nhìn bên ngoài cửa sổ mưa rơi lả tả, trước kia chưa bao giờ có cảm giác giây phút chia tay lại đau thương đến vậy, cảm nhận rằng lúc học tiểu học có những cuốn sách giáo khoa ngữ văn đều là lừa người cả.
Làm gì có cảnh trong giây phút chia xa đau khổ đúng lúc trời đang mưa nữa chứ!
Bây giờ bản thân đã được lĩnh hội một cách mật thiết như vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân điềm tĩnh vọng lại từ phía sau, lại còn có âm thanh của hành lý, cô ta vẫn vững chắc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trước mặt cô có một chiếc xe đang đậu, Cảnh Thần Hạo lấy cái va ly của cô đặt vào cốp xe phía sau, nãy giờ anh ta vẫn không nói một tiếng nào, không nói chuyện vặt, đến ánh mắt cũng không thèm nhìn.
Tiếng nói của Dương Dương Noãn Noãn từ từ im ắng, tài xế từ trên ghế leo xuống, Cảnh Thần Hạo bèn ngồi vào trong xe.
Anh đích thân đưa họ đi à?
"Tạm biệt ông bà nội, chúng cháu sẽ rất nhớ ông bà đó." Noãn Noãn không khéo quay qua vẫy tay với ông bà.
"Ba mẹ, hãy bảo trọng cơ thể." Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấu trong mắt họ không đành lòng, nhưng cô ấy vẫn phải nắm tay Dương Dương Noãn Noãn leo lên xe.
Cô ta ngồi cùng Dương Dương Noãn Noãn ở phía sau hàng ghế, Cảnh Thần Hạo lái xe đưa bọn họ rời đi.
Tô Nhược Nhã nhìn theo chiếc xe rời khỏi, nghiêng đầu lo âu, "sao vậy? bọn họ đã ly hôn rồi!"
"Việc mình làm sai thì mình chịu sự hình phạt, Hạo nhi là đàn ông, phải chịu trách nhiệm!" sắc mặt Cảnh Thắng trở nên nghiêm túc.
"Tôi biết, nhưng như vậy mà đã ly hôn rồi, hai đứa nó yêu thương nhau lắm mà! Dương Dương Noãn Noãn cũng đã lớn như vậy rồi! Hạo nhi thật là!"
"Bà còn nói à, đều tại bà từ trước mặt của Nhiễm Nhiễm nói về cháu này cháu nọ với Diệp Mộ Yên, nên nó mới khó chịu." Cảnh Thắng nhìn bà ta một hồi, quay người đi vào trong.
"Tôi không nói cái gì, đó cũng là cháu ông mà!" Tô Nhược Nhã cũng vội vàng đi vào trong.
......
Bên ngoài cửa sổ xe đang trời mưa, nước mưa làm mờ cửa sổ xe, Cảnh Thần Hạo nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng mà hằng ngày đều đi qua con đường này, nên cô đều rất rõ cảnh vật xung quanh.
Dương Dương Noãn Noãn cũng nhạy bén cảm giác được giữa daddy và mami có một bầu không khí không bình thường, đều ngoan ngoãn không nói gì.
Đại Boss không dễ gì làm một tài xế, nhưng vì trườn hợp này, vì muốn đưa họ ra đi nên mới lái xe.
Một mình anh ngồi phía trước, bọn họ ngồi phía sau, họ muốn rời xa anh, nên đã bỏ anh ta lại.
Anh ta chuyên tâm chạy xe, thần mắt liên tục nhìn vào kính chiếu hậu hàng ghế sau, nhìn trộm người ngồi chính giữa Bùi Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm của anh, sắp phải xa anh rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm bèn cảm nhận được tầm nhìn của anh, sau đó bèn cúi đầu nhìn Noãn Noãn, bây giờ cô ta không muốn thấy anh.
Trời mưa, nên lái xe hơi chậm, nhưng cho dù có chậm đến đâu thì cũng đến nhà của Lâm Tri Hiểu, lúc tới nơi thì bầu trời đã tối mịt.
"Bọn họ vẫn chưa ăn tối, nên đặt hành lý xuống trước, chúng ta cùng đi ăn rồi anh sẽ đưa ba mẹ con trở về." lúc Cảnh Thần Hạo dừng xe đồng thời quay đầu sang nhìn bọn họ.
"Không cần, để em làm bữa ăn đơn giản được rồi." trận mưa kì lạ này, cho đến giờ mới chịu bớt lại.
"Trong nhà cô ta đã lâu không có ai ở rồi, làm sao có thể có đồ ăn." Bọn họ phải ly thân, không biết ly hôn trong bao lâu, chẳng lẽ cùng ăn bữa cơm cũng không được sao?
"Có thể đặt thức ăn mang tới." cô mở cửa xe ra, Dương Dương bước xuống trước, cô ta dặn dò nhẹ nhàng, "dưới đất có nước, cẩn thận tí."