“ Nhiễm Nhiễm......” Cảnh Thần Hạo buông eo cô ra, “ Em ngồi xuống.”
Cô trợn anh một cái rồi ngồi xuống.
Giống với buổi kiểm tra sức khỏe hôm qua, yên ắng và khá trầm tĩnh.
Cô không biết nên đặt ánh mắt của mình vào đâu hoặc cô không nên xuất hiện vào lúc này.
Khi nãy có khá đông nhà báo bủa vây lấy cửa bệnh viện, cô vừa xuất hiện đã bị chụp không ít ảnh, không biết trên mạng lại sắp giật tít những gì.
Trong căn phòng kế bên.
Diệp Mộ Yên bế đứa bé, mắt cô ta nhìn người đàn ông vừa bước vào, khá điềm tĩnh, “ Có chuyện gì không?”
“ Diệp.......Mộ Yên.” Tề Viễn Dương cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng quến rũ nhếch lên, “ Tên nghe hay, người cũng đẹp, cặp với anh không?”
“ Anh tưởng tôi là ai, không phải nữ minh tinh nào cũng muốn được luật ngầm đâu.” Diệp Mộ Yên lạnh lùng nhìn anh, người lạ mặt nhưng lại đẹp lạ lùng này là ai đây?
“ Cô không thích bị luật ngầm nhưng giờ cô đang làm gì vậy? Nếu không phải muốn bám càng Cảnh gia sao phải đồng ý với Cảnh Thần Hạo nghiệm máu nhận con ruột, chúc mừng cô đã thành công lăng xê bản thân!” Tề Viễn Dương tiếp tục tiến lại gần, nhìn đứa bé nằm trong lòng cô ta.
Đúng là tóc vàng, nhìn cũng có ngũ quan của con lai nhưng chỉ tiếc không thấy được bé mở mắt.
“ Tôi có nổi tiếng hay không hình như chẳng liên quan gì đến anh, có nghiệm DNA cũng chỉ vì để chứng minh tôi không nói dối, tôi chỉ có một người đàn ông là Cảnh Thần Hạo, lần đó là sự cố ngoài ý muốn, đứa bé sẽ không theo cha nó và tôi cũng không cần danh phận, nhưng thân phận của ba nó, tôi phải cho nó biết.” Diệp Mộ Yên cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ yên trong lòng mình, “ An An sau này lớn lên nếu hỏi ba con là ai thì tôi không thể nói tôi không biết chứ.”
Khi Tề Viễn Dương vừa định mở miệng nói thì cửa phòng bật mở, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đều đứng ngoài cửa. Cả hai người đều nghe rõ câu nói vừa xong của Diệp Mộ Yên.
“ Có một người phụ nữ vĩ đại ở đây!” Tề Viễn Dương quay lại nhìn hai người phía sau, “ Bùi Nhiễm Nhiễm, cuối cùng tôi cũng tìm được người phụ nữ ngốc hơn cô rồi, chúc mừng cô đã tìm được người chị em của mình!”
“ Anh không nói không ai nghĩ anh câm.” Bùi Nhiễm Nhiễm đanh mặt, cô biết ngay Tề Viễn Dương không thể bỏ đi dễ dàng như vậy.
Quả nhiên......
“ Tôi phát hiện một điều, người ngoại tình không phải tôi, người cắm sừng người khác cũng không phải tôi, nhưng người khiến người khác ghét nhất lại là tôi! Cảnh tổng, bái phục bái phục, khi nào rảnh có thể cho tôi bái anh làm sư, học hỏi làm thế nào mà vợ ở nhà thì yêu thương nghe lời, bên ngoài thì không thiếu ong bướm lượn quanh, được như anh là ước mơ của cánh đàn ông đấy! Phúc đức quá còn gì!” Tề Viễn Dương cảm thán một câu và hoàn toàn không để tâm sắc mặt khó coi của 3 người còn lại.
“ Ước mơ của chúng ta chắc chắn không giống nhau rồi, tôi chỉ muốn sống với Nhiễm Nhiễm hết đời thôi.” Cảnh Thần Hạo hẵng giọng, lạ lùng và xa cách.
“ Ha ha......” Tề Viễn Dương cười nhạt, anh cũng không định nán lại lâu mà đi ngang qua họ, rời khỏi bệnh viện.
Tề Viễn Dương vừa đi khỏi, Bùi Nhiễm Nhiễm liền bước vào trong.
Diệp Mộ Yên thấy hai người bước vào, cô ta cúi đầu nhìn An An trong lòng mình.
Bùi Nhiễm Nhiễm bước đến trước mặt cô ta, Diệp Mộ Yên ôm lấy An An đứng dậy, ánh nhìn ngang với cô, “ Cảnh phu nhân, tôi không có ý bước vào cửa lớn của Cảnh gia, bất kể kết quả xét nghiệm ra sao, chỉ cần thông báo một câu là được, chiều nay tôi còn phải đi quay quảng cáo nên xin phép đi trước.”
Diệp Mộ Yên một tay ôm An An một tay xách túi đi lách qua hai người.
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy có phải cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Cô ấy thật sự không muốn có dính líu gì đến Cảnh Thần Hạo, không muốn liên quan đến Cảnh gia sao?
Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn nhìn theo bóng dáng của Diệp Mộ Yên, còn ánh mắt của Cảnh Thần Hạo thì vẫn luôn dành cho cô.
Bóng dáng của Diệp Mộ Yên vừa biến mất nơi cửa bỗng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, tiếng khóc rất lớn rất vang.
Sau đó lại thấy Diệp Mộ Yên vội vàng quay lại.
Cô ta vứt túi xuống, ngồi lên so fa, “ An An ngoan nào, mami cho con bú bây giờ đây.”
Cho bú?
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghe thấy từ này liền quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo, ánh mắt hai người gặp nhau ngay lập tức, cô nhanh chóng kéo tay Cảnh Thần Hạo đi ra ngoài.
Rốt cục thì anh đang nghĩ gì chứ, người ta chuẩn bị cho con bú mà anh còn đứng đó.
Còn cứ nhìn.
Bùi Nhiễm Nhiễm đóng cửa phòng bệnh, cô tức tối quay lại nhìn anh, “ Qúa đáng!”
Cô giằng tay anh ra, đi tới căn phòng kế bên!
“ Nhiễm Nhiễm......” Đại boss nhanh chóng bắt kịp cô.
Anh oan quá!
Anh vẫn luôn nhìn cô mà, ngoài cô không ai khác.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên so fa, cô phẫn nộ.
Cô đưa cốc nước lên miệng tu ừng ực, hoàn toàn không để tâm đến người đàn ông ngồi cạnh.
“ Uống chậm thôi.”
Nghe thấy giọng của anh, cô càng thấy bực mình.
Cô bực dọc bỏ cốc nước xuống, “ Tôi thực sự là người phụ nữ ngu ngốc như Tề Viễn Dương đã nói.”
“ Không ngốc, Nhiễm Nhiễm của anh thông minh nhất.” Cảnh Thần Hạo đưa tay về phía cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm liếc thấy động tác của anh liền nhanh chóng dịch người về phía ngược lại, cô nhìn anh cảnh giác, “ Đừng có qua đây, đừng có chạm vào tôi!”
Tay của đại boss cứng lại, “ Nhiễm Nhiễm, em nhìn xem vòng tay này có phải chỉ thích hợp với mình em không?”
Nhìn động tác cứng ngắc của anh, cô ngoảnh mặt đi không nhìn nữa, không có chút logic nào.
Vòng tay của anh từng ôm lấy người phụ nữ khác!
Cô bực bội trong lòng, cả căn phòng chìm vào yên ắng, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ra cửa sổ, cũng không biết cô nhìn bao lâu, đột nhiên cô quay người lại nhìn anh.
Đôi môi hồng khẽ mở, “ Anh định cứ thế đến khi nào?”
“ Em có muốn thử không?”
“ Không! Anh làm vậy không có chút ý nghĩa gì, tốt nhất anh nên cầu nguyện kết quả xét nghiệm là không đúng thì hơn.” Cô đưa tay vỗ lên cánh tay anh.
“ Nhất định không phải.”
“ Hôm qua anh cũng tự tin như thế đấy.” Nhưng kết quả thì sao!
Cuối cùng họ có chung huyết thống thật.
“ Trưa nay muốn ăn gì?” Anh bị cô đánh một cái cuối cùng cũng đành bỏ tay xuống.
Cô nói không sai, anh làm vậy không có mấy nghĩa lý gì với cô.
“ Gì cũng được!”
Giờ cô không có hứng kén cá chọn canh.
Bữa trưa vẫn là những món khá tinh tế, hôm nay dưới sự chú ý của Cảnh Thần Hạo, cô ăn nhiều hơn một chút.
Két quả xét nghiệm sẽ có lúc 3 giờ chiều, khi vị bác sĩ bước vào, người ông ta khá khúm núm.
Nhưng ông ta cũng thật sự không có cách nào thay đổi kết quả xét nghiệm, sự thật là gì thì nó sẽ là thế.
“ Cảnh tổng.” Bác sĩ khúm núm đưa kết quả xét nghiệm cho Cảnh Thần Hạo.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đón lấy, vừa đưa xong, vị bác sĩ nhanh chóng rời đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng chăm chú nhìn anh, tim cô đập dồn, hy vọng kết quả sẽ đúng với ý cô.
Nếu hai người họ không phải cha con thì giữa anh và Diệp Mộ Yên cũng không có quan hệ gì cả.
“ Xoạch!”
Kết quả xét nghiệm rơi xuống đất, cả người Cảnh Thần Hạo đều phát ra khí lạnh toát, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy động tác của anh, liền nhặt tờ kết quả lên, nhìn những số liệu trên đó và kết quả số phần trăm huyết thống chính xác.
Tim cô hoàn toàn nguội lạnh.