Nhìn bộ dạng thê thảm của anh, mặt cô không chút cảm xúc, “Anh giờ có thể nói tôi biết, Cảnh Thần Hạo rốt cuộc sao rồi? Clip trong tay anh rốt cuộc là sao? Cho dù không nhận đện thoại, cũng không nói lên rằng anh gặp chuyện!”
Âu Dương Lập nhìn mặt cô, anh vừa quan tâm cô đến thế, nhưng cô thì sao?
Anh lên đây nhưng không quan tâm anh sao rồi? Mà hỏi người đàn ông khác, 1 người đàn ông đã chết.
“Anh ta chết rồi, không về nữa, em muốn gặp anh ta, trừ phi chết đi.” Anh lên trước, đưa tay hướng về cô.
Cô nghiêng người, nhưng thân sau bị 2 bảo tiêu giữ lấy 2 cánh tay, cô không cử động được.
Mắt nhìn theo hướng tay anh, cô đột nhiên cười, “Giờ anh đã thế này, còn tâm trạng kéo tôi, anh muốn bị đông chết sao?”
“Em đang quan tâm tôi?”
Cô đương nhiên quan tâm anh, chuyện của Cảnh Thần Hạo giờ cô còn chưa biết sự thật.
Nhưng cô dám khẳng định, nhất định là anh ta giở trò, nếu anh ta ở nước ngoài thật, phái người ra tay với xe của Cảnh Thần Hạo, chẳng lẽ họ không phát hiện.
Màn hình trên điện thoại, thật là có khả năng sẽ phát hiện.
Âu Dương Lập lập tức lấy điện thoại ra, nghiêng xuống dưới để vắt nước ra, “Tiếc thật, vốn còn 1 đoạn clip, có thể khiến em từ bỏ, nhưng giờ thì…không thấy nữa.”
Clip khiến cô từ bỏ?
Đôi chân cô đột nhiên mềm nhũn, lòng ngực nhói đau, giống bị viên đá đè, hô hấp khó khăn, sau lưng phát lạnh.
Nhìn ánh mắt anh ta nghiêm túc như thế, cô không phân biệt được thật giả, có phải đúng là còn clip khác, sẽ là gì?
“Có phần dự phòng không?” cô ép mình bình tĩnh, không được loạn tay chân
Cô còn Dương Dương Noãn Noãn, giờ chúng nó đang ở nhà đợi cô.
Nếu Cảnh Thần Hạo xảy ra chuyện, cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
“Em vẫn quan tâm hắn!” Âu Dương Lập cắn răng nhìn cô phẫn nội, lên trước trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, nhanh chóng đi về phía trước.
Do đi vội quá, đồ khô trên người anh ta rớt xuống đất, anh ta cũng mặc kệ.
Bước chân vội vã, bên tai nghe tiếng gió ù ù, thổi đến mức làm mặt cô đau rát, “Âu Dương Lập, anh làm vậy có ý nghĩa gì? 1 người đã thay lòng, bất luận anh làm gì, tim tôi cũng không có anh.”
Âu Dương Lập không trả lời cô, trực tiếp đẩy cô vào xe, cửa xe đóng, “Ùm” cái, mấy người khác không lên xe.
Anh tiến gần, hơi thở còn ẩm ướt, đôi mắt bị nước làm cho mơ hồ, lúc này dán chặt vào cô, “Bùi Nhiễm Nhiễm, em nguyện thủ tiết cả đời vì 1 người chết sao?”
“Có gì không bằng lòng, dù anh ấy đã chết nhưng cũng sống trong tim tôi, mà anh dù là đang sống, nhưng trong lòng tôi như người đã chết, khi sáu năm trước anh lấy Liêu Vi, đã coi như chết rồi.” Cô vẫn dựa vào cửa kính, lạnh lùng, cứng rắn, đến nỗi tựa đau cả lưng.
Dường như tâm đã chết lặng.
Nhìn anh tiến lại gần, giống như 1 con sói đang chết đói, hướng về miếng mồi béo bở, ánh mắt rực sáng như muốn nuốt chửng cô.
“Nếu anh làm gì tôi, ngay lập tức anh sẽ thấy xác tôi! Tôi nghiêm túc đó.” Âm thanh cô lạnh lùng khiến anh như rơi xuống đáy hồ.
“Em…”
Anh không phải không dám làm gì cô, mà anh sợ ánh mắt lạnh lùng của cô, giống như trước giờ chưa từng quen biết.
Không, cô tốt với người lạ còn hơn tốt với anh!
Mặt anh nghiêm nghị, “Lên xe, nổi máy!”
Bùi Nhiễm Nhiễm thở 1 hơi, cô lúc nãy cũng không dám xác định chắc chắn có phải Âu Dương Lập điên rồi không, nhưng bất luận thế nào, cô cũng không muốn bị anh ta ….
Xe chạy với tốc độ cực nhanh, cô cũng không biết đi đâu.
Toàn thân Âu Dương Lập đếu ướt hết, chắc là đi về nhà.
Về nhà cùng anh ta, anh ta tính làm gì cô?
Giam lỏng?
Kaka, cho rằng đây là thời kỳ cổ đại sao?
Xe dừng lại trước 1 biệt thự xinh đẹp, cảnh đẹp, xung quanh tĩnh lặng, vô cùng thoải mái và tự nhiên.
Nhưng cô không muốn vào đó tí nào.
“Xuống xe!” Bên cạnh truyền đến giọng nói của anh.
Cô dường như không chút do dự xuống xe, gió lạnh đêm tối thổi không ngừng, cô nhún nhún đôi vai, bước chân rất nhanh đi theo hướng ánh đèn để vào trong.
Âu Dương Lập nhanh chóng đi theo cô, rồi từ đằng sau vượt lên cô, “Đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây!”
Cô quay đầu nhìn cửa, có vệ sĩ ở ngoài, nhưng xe mà họ vừa lái không chạy vào bãi xe, mà lại lái đi.
Những lối khác của biệt thự thì khỏi nói, nhất định có không ít vệ sĩ canh gác.
Âu Dương Lập lên lầu, cô ở phòng khách nhìn 1 lượt, có đường dây điện thoại nhưng không có điện thoại, có ti vi nhưng không mở được, không biết đã hư hay cố tình làm hư.
Đi 1 vòng kết luận chính là, ở đây không có thiết bị thông tin liên lạc.
Anh phòng rất kĩ, cô hoàn toàn không có cách liên lạc với bên ngoài, ngoài người giúp việc ở đây.
Cô dò hỏi giao tiếp với người bưng cơm thì phát hiện, bà ta hình như không nghe thấy lời cô nói, bị câm điếc.
Âu Dương Lập rốt cuộc tìm ở đây ra người giúp việc thế này?
Còn lại chính là bảo tiêu, vậy càng không thể, mấy người đó trung thành tuyệt đối, không thể nghe cô.
Cô ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lên nhìn tầng nhà được trang trí bằng đèn pha lê, trong mắt lại trong đầu cô lại xuất hiện cảnh xe bị lật rồi cháy nổ, trong lòng cô đau nhói.
Cảnh Thần Hạo….
Trong lòng thực ra không thoải mái, đến bước chân của Âu Dương Lập cô cũng không để ý.
Cho đến khi anh ta gọi “Đứng dậy ăn cơm.”
“Không ăn.”
Cô không mở mắt, cô không còn tâm trạng ăn cơm, hoàn toàn không.
Âu Dương Lập tiến gần cô, anh vừa tắm nước nóng, mặt bộ đồ thoải máu, hơi thể nóng hừng hực, “Nhiễm Nhiễm, em ép anh phải đút em.”
Thân thể cô né qua 1 chút, mở mắt nhìn anh, “Tôi muốn gọi điện thoại.”
“Cho ai? 110 sao?” Anh cuồi lạnh lùng,.
“Con tooi, tối nay trễ vậy tôi chưa về, chúng tôi nhất định rất lo lắng.” cô cười hiền hậu, “Anh cũng sắp làm cha, chắc hiểu cảm giác của tôi?”
“Không được!” Âu Dương Lập lạnh lùng quay người, chân hướng về ghế sofa, “Cho dù đẻ ra, tôi cũng không nhận, tôi chỉ nhận con em đẻ ra thôi!”
Cả đời này cũng không thể, cho dù đẻ nữa, cô cũng chỉ đẻ cho Cảnh Thần Hạo, không cho hắn!
Âu Dương Lập ngồi vào bàn ăn, cô còn ngồi trên ghế, “Em không ăn không sao, đến lúc cho em tiêm thuốc vổ, cũng có thể duy trì mạng của em, coi em có thể chống đỡ được bao lâu.”
Cô đích thực có ý nghĩa tuyệt thực, nhưng điều đó có vẻ không có tác dụng.