Nhưng chuyện giữa Thích Thịnh Thiên và Đường Sóc hoàn toàn không giống nhau.
Đường Sóc là vì cô.
“Bất kể thế nào, em vẫn ủng hộ quyết định của anh, em tin anh làm đúng!” Cô cười nói.
“Ừm cảm ơn bà xã.”
Hia người tiếp tục lên đỉnh núi, đột nhiên Cảnh Thần Hạo dừng chân lại, nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh.
“Sao thế!?” Cô nhìn mặt anh, rồi nhìn bảo bối.
Bảo bối lại nôn sữa!
Cô vội lấy khăn giấy lau cho nó, “Nhất định lúc nãy uống nhiều quá, lại ẵm lâu thế, cho nên nôn!
“Ư,” anh cúi đầu nhìn bộ mặt vô tội của nó.
Bảo bối dường như không biết gì, nhìn anh với bộ mặt ngây thơ.
“Đứa này nhất định sau này dù có làm sai gì, cũng không sợ trời không sợ đất, còn có 1 bộ mặt đầy vô tội thế kia.”
“Người ta nói 3 tuổi nhìn tới tám mươi, giờ nó có tí tuổi đầu!” Cô nói.
Đứa trẻ nhỏ thế, Cảnh Thần Hạo nói gì mà đến tính cách sau này luôn thế!
Lỡ như không phải thì sao!
“Mới bây lớn, nôn sữa còn cười vui thế, chắc là số hiếm.”
Mấy chốt là nó không cười cũng không quậy, dường như đợi anh phát hiện.
“Anh chị đợi tụi em sao, thật là xúc động quá!” Cố Linh đứng nhìn bọn họ đứng ở bậc thang, liền đi về hướng họ.
“Không có.” Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn bọn họ, “Đứa nhỏ nôn sữa, nên lau cho nó.”
“Tuy không đợi tụi em là thật, nhưng có thể lừa tụi em xíu không? Thật là Nhiễm Nhiễm chẳng đáng yêu tí nào!” Cố Linh kéo Mẫn Lệ, nhanh chóng đi ngang người nó, “Vậy tụi em đi trước, hai người từ từ, không đúng 3 người từ từ!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn động tác nhanh nhẹn thế, “Xem ra sức khỏe em ấy bình phục khá tốt.”
“Sức khỏe dù tốt thế nào, cũng không mang thai được.” Cảnh Thần Hạo ôm đứa nhỏ tiếp tục đi.
“Tiếc thật, nói không chừng giờ họ rất muốn có con.” Mặt cô tỏ ra nuối tiếc.
Nhưng giờ cô nghĩ không ra, vì sao lúc trước Cố Linh bỏ đứa con!
Sau khi họ đến đỉnh núi, trên đỉnh có 1 ngôi miếu.
Bùi Nhiễm Nhiễm vốn không tin cái này, cô liếc nhìn Cảnh Thần Hạo bên cạnh, nhưng cũng đi vào trong cùng anh.
Có không ít người đều đang ở trong này.
Bọn họ vừa vào, Cố Linh và Mẫn Lệ đã đi ra.
“Em vừa đốt nhang cho quan âm!” Cố Linh cầm mấy chụp hình cười, “Chính là không biết quan âm cầu tử này, có linh nghiệm không.”
Mẫn Lệ đứng bên cạnh im lặng nhìn Cố Linh, nếu quan âm cầu tự linh nghiệm, cần bác sĩ làm gì?
Bác sĩ đã nói rõ.
“Hy vọng sẽ có thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười, “Em có chút đói.”
“Dạ!” Cố Linh lập tức đồng ý, khoác tya Mẫn Lệ đi ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đi đến phía trước, còn Cố Linh và Mẫn Lệ càng lúc càng chậm.
Mẫn Lệ cúi đầu, không hiểu nhìn cô, “Em đói không? Sao đi chậm vậy.”
“Em không phải không đói, mà em có chuyện muốn nói!” Cố Linh cúi đầu nhìn anh, “Anh có nghiêm túc không? Anh muốn có đứa con không?’”
“Anh cần em, nhưng...” Anh nhìn vộ mặt đang đeo nón cói của cô, “Anh thấy giờ hình như em bắt đầu thích trẻ con.”
“Anh nói lời thừa, Tiểu Hành Hành đáng yêu đến thế em đương nhiên thích nó, Không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu như nó đâu!” Cô khoác vai anh tiếp tục đi, “Em quyết định rồi, em sẽ làm mẹ nuôi của nó!”
“Em vui là được.” Sau này họ không thể có con, con nuôi cũng được.
Cô phản đối mang lại hộ, nên nhận nuôi con, anh cũng không ngại.
Bữa ăn trên đỉnh núi, khung cảnh khá tươi mát, trong phòng những cánh hoa đào rơi xuống, trên tường có vẽ hình hoa đào, nhìn rất đẹp.
“Mẫn Tiểu Thụ, em luôn cảm thấy, nếu em sống trogn nước, em nhất định sẽ là bậc thầy thư pháp!” Cô nhìn quanh 1 hồi, cười ngồi xuống.
“Em làm nhiếp ảnh gia được rồi! Còn làm bậc thầy thư pháp! Vậy gọi là Quốc Họa Đại Sư rồi!”
Cố Linh mở to mắt nhìn Mẫn Lệ, mối quan hệ giữa hai người gần đây khá tốt, giờ đã biết cãi lời.
3 ngày không đánh mọc gan trời.
“Bà xã, em nhìn anh ghê thế làm gì?” Mẫn Lệ nhìn mắt cô, vô tội hỏi.
“Em nhìn để anh nhớ mãi! Lời vợ nói luôn đúng, biết không? Nhớ chưa? Còn dám phản bác không?” Cố Linh cầm máy chụp hình hướng về anh, “Nói mau, em ghi lại, sau này tái phạm, em đứa clip cho anh xem!”
“Không phản bác, anh chỉ chỉnh lại lỗi sai cho em! Cần phải nhắc nhở em, không muốn để em mất mặt trước người khác, giống giờ nè!” Mẫn Lệ đưa tay lấy thực đơn, “Bã xã, em xác định là không muốn gọi món sao?”
“Coi như anh thâm!” Cô không thể ở trước mặt người khác quậy được.
Cô cúi đầu nhìn thực đơn trước mặt mình, bỏ máy hình xuống, gọi món.
Chuyện vừa rồi, tạm thời coi như chưa xảy ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con đã ngủ vào lòng, sau đó đưa Cảnh Thần Hạo ẵm.
Cô có thể thư giản xíu.
Cảm giác Mẫn Lệ và Cố Linh khá ổn, có chút giống cô và Cảnh Thần Hạo lúc trước vậy.
Rất nhanh đồ ăn đã lên, Cảnh Thần Hạo tay trái ôm can, tay phải cầm đũa, cứ thế mà ăn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vè đẹp trai rất ngầu của anh, “Ông xã, anh đẹp trai thật.”
“Anh luôn đẹp trai, mau ăn cơm.” Cảnh Thần Hạo liếc nhìn chén của cô, gắp miếng sườn cho cô.
“Được rồi, anh thắng rồi! Em muốn nói 1 tay anh ôm con, 1 tay ăn cơm, rất ngầu, rất giỏi...giống cha bỉm sữa!” cô cúi đầu cười nhìn bảo bối đang ngủ ngon, tiếp tục ăn.
“Em cả đời không được làm ba bỉm sữa, anh Hạo, em thật...” Anh đưa mắt nhìn Cố Linh, “Chả ngưỡng mộ anh xíu nào!”
“Không cần ngưỡng mộ, tôi biết cậu đố kỵ tôi.”
Trong lòng Mẫn Lệ tức điên, xém chút nuốt đồ ăn vào.
Có cần thẳng thắn vậy không?
“Bà xã, cuộc sống 2 người cũng tốt mà!” Mẫn Lệ nhìn Cố Linh, biểu rõ thành ý.
“Thực ra em không ý kiến, anh tìm người khác đẻ cho anh cũng được! Anh mà tìm người khác, sau này đừng tìm em nữa!” Cô tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện dùng chung đàn ông với người khác.
Sau này cũng không!
“Không, tuyệt đối không tìm.” Mẫn Lệ cười hihi gắp đồ ăn cho cô.
Sau khi ăn cơm, Bùi Nhiễm Nhiễm có chút buồn ngủ, ở đây có khách sạn, tạm thời họ nghỉ trưa ở đây.
Nhưng bảo bối đột nhiên tỉnh, quậy ghê gớm.
Khó khăn lắm mới dỗ được nó, cô càng thấy buồn ngủ.
Nhưng bảo bối cứ mở to mắt.
Cố Linh từ phòng bên cạnh đi qua, nhìn cô đang ngáp, “Em không ngủ trưa, em ôm con giúp chị!’
“Không sao, Cảnh Thần Hạo ở đây!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Cảnh Thần Hạo đem bình sữa vào, sắc mặt anh lộ ra sự mệt mỏi.
Từ sau khi đẻ con, thực sự là họ chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.