Bọn họ sau này sẽ cố gắng, đợi đến khi tìm được bác sĩ, đạn trong đầu anh chưa chuyển qua ác tính, có thể gắp ra được.
Nếu không lấy ra được, cô nhất định sẽ tự trách đến chết mất.
Đường Sóc hôm nay thành ra như thế, chắc chắn là họa do cô gây ra tối qua.
Lỗi của cô!
Đều là lỗi của cô!
Hai người yên lặng nằm trên giường 1 hồi, Đường Sóc mới từ từ hoàn hồn lại, ‘‘Dậy đi! Mau đi ăn cơm.’’
‘‘Trở mặt nhanh thật!’’ Ôn Thủy nhìn anh đứng dậy, mắt lướt qua thân dưới của anh, vội xuống giường, ‘‘Em đi ăn cơm!’’
‘‘OK’’ cơm của cô cũng nguội hết rồi
Cô ở ngoài ăn cơm, Đường Sóc ở trong tắm, cảm giác thể thật khó nói nên lời.
Sau 1 hồi anh mới ra, khuôn mặt đẹp trai chiều chuộng nhìn cô, ‘‘Sau này đừng có dụ anh.’’
‘‘Em không có!’’ Cô thề, trời đất có thể làm chứng, cô chỉ muốn gọi anh dậy thôi.
‘‘Còn không có, em tiến gần bên tai anh gọi anh thế!’’ anh mới tỉnh, tinh lực dồi dào
‘‘Gọi anh là dụ dỗ anh hả? bình thường em cũng gọi anh thế mà!’’ cô ngẩng đầu nói xong, thấy sắc mặt anh dẫn thay đổi, ‘‘Em sai rồi, em lập tức đi ngay, chiều nay Thanh Thanh nói phải đi quay phim! Chắc là khóc mất.’’
‘‘Khóc thì bảo cô ta về đi, ở đây phiền em.’’ Đường Sóc nhớ đến hình ảnh 1 cô gái đột nhiên xông vào, toàn thân mất tự do.
‘‘Em cũng muốn, em vừa nói đưa nó về, nó còn khóc lớn hơn, nếu không đã tiễn nó đi sớm, cũng không đến nỗi ở đây cả nửa tháng!’’ cô đã alo nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ cô nói quản không nỗi!
Cô cũng không còn cách nào.
‘‘Cần giúp đỡ không?’’ Đường Sóc ngồi xuống bên cô, nhìn đồ ăn trước mặt, ‘‘Đút anh.’’
‘‘Đại ca, em đóng phim đã mệt, anh mới ngủ, em đút anh.?’’ cô cầm đũa lên, tiến sát anh, ‘‘Anh xác định?’’
‘‘Anh đút em.’’ Đường Sóc lấy đũa trong tay cô, ‘‘Được không?’’
‘‘Được chứ!’’ cô vô cùng vui vẻ chấp nhận.
Sau khi ăn cơm trưa, cô ngủ trưa, Đường Sóc ở trong phòng đợi, cũng không rời khỏi.
Cô ngủ rất ngon, nhưng khi cô tỉnh vừa nghĩ tới việc Triệu Thanh Thanh sẽ đi đóng phim, cho dù đóng 1 thi thể, cô cũng lo.
Mới 1h30, cô đã dạy, tắm rửa dọn dẹp đồ, ‘‘Sóc, em đi trước nhé!’’
Nhưng Đường Sóc từ từ đứng dậy khỏi ghế. ‘‘anh đi giám sát’’
‘‘Được thôi! vậy cùng đi nhé!’’ cô vui vẻ khoác vai anh, cùng nhau ra ngoài.
Chiều nay trong bệnh viện có 1 màn kích xác, cần xác của vài y tế, Triệu Thanh Thanh chính là 1 trong số đó.
Lúc này, cô đã thay bộ đồ y tá nhuốm đầy máu, cười hihi đứng trước mặt họ.
‘‘Chị Nguyệt, em thấy trong kịch bản không có lời nói gì, em có thể đổi vai có thể nói vài câu không?’’ Cô ta nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn Ôn Thủy.
‘‘Hay là em diễn vai của chị.’’ Ôn Thủy cầm kịch bản nhìn cô, ‘‘Diễn xuất không thể 1 bước mà lên được, phải từ từ, nếu em muốn vào ngành này, phải chuẩn bị sẵn, phải chịu được áp lực và cũng phải chịu được cơ đơn. Người có thể giúp em chỉ có mỗi em thôi.’’
‘‘Nhưng…’’Triệu Thanh Thanh và Dư Quan liếc mắt nhìn Đường Sóc đang đứng bên đạo diễn, ‘‘Chị Nguyệt chẳng phải được anh rể giúp đỡ sao?’’
‘‘Chị..khi mới vào ngành này, không quen ai cả, làm quần chúng khá nhiều.’’Ôn Thủy bình tĩnh đáp nhìn cô, ‘‘Lát nữa sẽ có người chỉ 2 đứa làm gì, đừng làm sai.’’
Ôn Thủy tuy không yên tâm, nhưng cô sắp diễn rồi, không thể giúp được cô ta.
Quay người rời khỏi, bọn họ quay phim đằng trước, phim của Triệu Thanh Thanh ở phía sau.
Đường Sóc ngồi bên cạnh đạo diễn, vắt chéo chân, mắt nhìn Ôn Thủy đang mặc áo blue trắng từ xa và đang cứu người.
Động tác rất tự nhiên, điêu luyện, anh nhớ trước đây cô hình như cô từng diễn bác sĩ, vì để diễn tốt, còn chạy đến bệnh viện mấy lần, quan sát động tác của bác sĩ.
Giờ cô có kỹ thuật diễn tốt thế, đều do cô từng bước đi lên, rèn luyện mà thành.
Rất hanh màn kịch diễn xong, Ôn Thủy và các diễn viên gật gật đầu, đi về hướng anh, áo blue còn dính ít tương máu.
Anh cầm ly nước đứng lên, ‘‘uống chút nhé.’’
‘‘Em diễn thế nào? Ổn chứ?’’ Ôn Thủy cần ly nước, trong đầu đột nhiên lóe sáng, ‘‘biết thế em không đổi tên rồi.’’
‘‘Biết gì?’’ Đường Sóc cuối đầu nhìn cô, đầu 2 người rất gần, ‘‘Nói thì thầm’’
‘‘Biết chúng ta nhanh chóng bên nhau như thế, em đã không đổi tên’’ cô nhỏ giọng, nói xong lại uống nước.
‘‘Nhanh lắm sao? Phải hơn mấy tháng mới bên nhau.’’ Đường Sóc cười phản bác.
‘‘Được, không nhanh, nhưng là lỗi của anh.’’ Cô còn đang nói chuyện, thì nghe tiếng đạo diễn, ‘‘Em đi đây, đợi em’’
Đường Sóc cầm ly nước trên tay cô, nhìn tốc độ cô chạy lẹ thế, anh luôn đứng đó đợi cô.
Sau khi quay liên tục 3 cảnh, sau đó đến cảnh của Triệu Thanh Thanh, Ôn Thủy nghỉ ngơi xíu trước.
Đường Sóc ngồi bên cạnh nhìn họ, sát thủ cầm súng đột nhập bệnh viện, Triệu Thanh Thanh là 1 cô y tá đang cầm thuốc chuẩn bị đưa cho bệnh nhân.
‘‘Bằng bằng bằng!’’
Vài phát súng vang lên, sau đó y tá qua đường và bệnh nhân đều ngã xuống đất.
Khi sắp dến Triệu Thanh Thanh, Ôn Thủy lo lắng cầm chặt ly nước, có chút lo lắng, giống như nhìn thấy mình khi xưa vậy, cái gì cũng không biết, chỉ có 1 thân nhiệt huyết đi lên.
May là số cô ta tốt, có được vị trí như giờ, nếu không cô thật không biết mình sẽ ra sao.
‘‘Bằng’’
Triệu Thanh Thanh trúng đạn, nhưng bịch tương máu trong ngực cô không chạy ra!
‘‘Cut!’’ Đạo diễn hét lớn, ‘‘Chuyện gì? Có mỗi bịch máu cũng không làm ra hồn’’
‘‘Em…em lo quá nên.’’ Mắt Triệu Thanh Thanh nhìn Ôn Thủy, ‘‘Em không cố ý, lần sau nhất định được.’’
Đạo diễn nhìn qua hướng họ, không còn cách nào, có quan hệ với Đường Tổng, tạm thời nhịn đã!
‘‘Thêm lần nữa’’ đạo diễn lại ngồi vào vị trí.
Lần sau, còn chưa bắn cô ta, đã chảy máu.
Diễn vài lần cũng không xong, mặt đạo diễn sắp biến màu xanh cả rồi.
‘‘Cút, nghỉ ngơi! Nhóm khác!chuyển bị cảnh nổ!’’ đạo diễn quay đầu nhìn Ôn Thủy ‘‘Nguyệt Nguyệt, em phải cẩn thận, chú ý an toàn! Cái này là thật! Hiệu ứng hiệu ứng rất quan trọng’’
‘‘Đạo diễn yên tâm, em sẽ cẩn thận.’’ cô đâu phải lần đầu diễn cảnh này, sao lại không chú ý chứ!
Nhưng những người làm bên dựng phim cũng phải chú ý.
Cô lại quay về phòng bệnh, đang làm xét nghiệm cho bệnh nhân, một lát sau cô nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong phim là lầu 2, nhưng thực tế khi quay là lầu 1.