“Không lẽ em không cảm thấy tôi chính là con lai?” Tay trái anh sờ lên đôi tai đỏ của cô, miệng mang nụ cười, “Trước đây có phải tôi chưa nói em biết, bà tôi là người Anh.”
Quả thật anh chưa từng nói, hèn gì ngũ quan của anh nhìn sắc hơn người khác, Noãn Noãn cũng không bị biến đổi gen.
“Cảnh tổng là con lai và tôi có quan hệ gì, “chồng” tôi thế nào chắc anh đã từng thấy, bây giờ tôi hồng hạnh xuất tường, Cảnh tổng anh hài lòng không?” Cô nhìn xuống, bộ dạng đáng thương đau lòng.
“Em…”
Được, nếu cô muốn tiếp tục giả, tiếp tục chơi, anh tiếp đến cùng!
Cảm thấy trọng lượng trên cơ thể nhẹ lại, cô thở phào, nhưng cô căn bản không có cách rời đi.
Quần áo đều bị anh xé nát, căn bản không thể mặc nữa.
Cô ôm quần áo ngây người, cô phải làm sao?
“Tốt nhất em đừng để tôi tìm được chứng cứ.”
Sau đó 1 cái đầm xanh biển nhạt rơi xuống, cô lập tức nắm lấy, cũng không quan tâm Cảnh Thần Hạo đang mặc đồ, nhịn nỗi đau dưới thân bắt đầu mặc đồ.
Vết tích rối loạn và nếp nhăn trên giường khiến cô nhướng mày, không quản nổi Cảnh Thần Hạo đang mặc đồ tây, cong người từ phía sau anh chuồn êm.
Cảnh Thần Hạo nghe tiếng bước chân nghiêng người, nhìn thấy hình bóng cô nhanh chóng biến mắt, ánh mắt lạnh lùng sâu không thể dò.
Anh bước chân đi ra ngoài, khóe mắt liếc nhìn giường lớn lộn xộn, môi cong lên nụ cười, lòng cũng vui vẻ.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngàn vạn lần không ngờ, lúc này đã là 1h chiều.
Bọn họ vậy mà…
Được rồi! Sau đó 2 người đều ngủ, không biết hôm nay là năm mấy.
Nghĩ đến 2h chiều còn có buổi chụp hình, cô lập tức đứng dậy xách túi ra ngoài, vừa hay chạm mặt Khâu Tịch đi ăn về.
“Bùi Dĩ Hàn gan cô lớn thật, dám trốn làm nửa ngày!” Cô hai tay chống eo, coi như là nắm được điểm yếu của cô ta.
Cô ta có thể nói là vẫn luôn ở công ty không?
“Tổ trưởng Khâu, tôi sáng sớm thảo luận việc với Cảnh tổng, chứ không trốn việc.” Cô cười nói, giọng vốn khàn đặc, nhưng vừa nãy dưới sự cố gắng của Cảnh Thần Hạo, giọng cô càng khàn hơn.
“Cổ cô…” Khâu Tịch tinh mắt phát hiện, trên cổ cô có vết đỏ, rất hiển nhiên là vết hôn.
“Rất lạ sao? Con tôi cũng 5 tuổi rồi!” Cô đưa tay chỉ bên ngoài, “Hôm nay có chụp hình, tôi không tám với tổ trưởng Khâu nữa, đi trước.”
“Cô…” Khâu Tịch mặt không hài lòng nhìn bóng lưng cô rời đi.
- ----------- --------------
Sáng thảo luận công việc với Cảnh tổng, ai tin? Dù sao cô cũng không tin.
Lúc cô đến chỗ chụp hình, nhân viên khác đều đã đến, công việc cũng được chuẩn bị xong hết.
Cô chỉ có thể đến phòng trang điểm tìm Hòa Thảo, nhìn thấy cô đã trang điểm thay đồ, mặt cuối cùng cũng nở nụ cười đi qua, “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Chị Bùi chị đến rồi, em còn tưởng hôm nay chị không đến, em bảo đảm hôm nay không xuất hiện bất kỳ sơ sót nào.” Cô cười nói, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng không thôi.
“Tôi tất nhiên phải đến, chỉ là đến trễ tí.” Cô cũng muốn đến sớm, nhưng ngủ cũng là thân bất do kỷ.
Bây giờ cứ nghĩ đến Cảnh Thần Hạo, tức đến răng cô cũng rung, toàn thân đều đau, lần trước say rượu có thể hiểu, lần này rõ ràng là anh tỉnh táo.
Hòa Thảo thu dọn xong, bọn họ liền ra ngoài.
Bùi Nhiễm Nhiễm tìm chỗ ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Hòa Thảo phía trước, đột nhiên cảm thấy bụng rất đói, đều là lỗi của Cảnh Thần Hạo, cô còn chưa ăn cơm trưa.
Đang nghĩ vậy. đột nhiên có người gọi tên cô.
“Bùi Dĩ Hàn, có người tên Bùi Dĩ Hàn không?”
“Là tôi.” Cô hoài nghi nhìn anh shipper, cô không kêu deliver!
“Đây là đồ cần chuyển, xin kí nhận.” Người đó đưa 1 bao thức ăn lớn và 1 tờ giấy đến trước mặt cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bên ngoài bao có 3 chữ “Tú Thực Phường”, cô liền hiểu.
Đây là nơi Cảnh Thần Hạo thích ăn, đồ này ngoài anh kêu thì không còn ai.
Sáng ngủ chung với anh, anh đưa đồ ăn trưa qua!
Cười ký lên giấy rồi đưa cho anh shipper, lấy bao đồ ăn đi đến 1 góc yên tĩnh ăn.
- ----------- --------------