“Chúng con sẽ không chia tay, bây giờ sẽ không, sau này sẽ càng không! Mẹ, con hy vọng mẹ sẽ chúc phúc chúng con, con hy vọn mẹ quay về là muốn nhìn thấy con hạnh phúc, chứ không phải là phá hoại gia đình của con”
“Ở đây luôn có người giúp việc, cần cái gì cứ nói với bọn họ, nhớ con thì có thể đến thăm con, con cũng sẽ đưa Dương Dương Noãn Noãn đến thăm mẹ, neeys như mẹ cũng muốn nhìn thấy bọn trẻ, dù sao thì bọn trẻ cũng là con của Cảnh Thần hạo, tên là Cảnh Bùi Dương, Cảnh Bùi Noãn” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng lên khuôn mặt bình tĩnh của mẹ
Đây thật sự là mẹ của cô sao?
Người mẹ yêu thương cô như vậy làm sao lại biến thành thế này?
Thật sự không thèm quan tâm đến hạnh phúc của cô sao?
“Nhiễm Nhiễm, lời của mẹ con cũng không nghe”
“Con muốn nghe, nhưng mà không đúng sao con phải nghe? Mẹ mẹ biết con luôn là đứa có chủ kiến” trên chuyện này, cô thật sự không có cách nào đầu hàng
“Đúng, con luôn rất có chủ kiến” bà thừa nhận
“Mẹ, vậy con đi trước đây, con không thể ở lại đâu bầu bạn bên cạnh mẹ” cô thật sự là hy vọng Bối Tịnh Nguyệt có thể ở cùng với bọn họ trong Tú Viên
Nhưng mà mẹ không muốn đi
Chỉ có thể để mẹ ở lại đây
“Đi đi! Không có chuyện gì đâu! Lời của mẹ con cũng nên suy nghĩ kỹ”
“Mẹ, lời nói nhwu thế của mẹ nói nữa con vẫn chỉ có đáp án như thế, ngoại trừ mẹ có chứng cứ thuyết phục” cô quay người bước ra phía ngoài
Nhưng cho dù có chứng cứ thuyết phục, thì chứng cứ đó là thật hay là giả?
Hay là cô thật sự muốn bởi vì vụ án cũ của mấy năm trước, từ bỏ hạnh phúc mà không dễ dàng gì mình có được?
Trong đầu cô bỗng nhiên có chút đau, nghĩ không ra phương án phù hợp nhất
Vốn dĩ cứ luôn nghĩ rằng mẹ quay trở về, sẽ rất hạnh phúc
Không ngờ đến lại là cảnh tượng như thế này
Mảnh giấy trước đây, cô nghĩ mẹ sớm đã thay đổi tâm ý
Cô đi ra bên ngoài thì nhìn thấy ngay Cảnh Thần Hạo đang đứng ở bên cạnh xe, gió thổi nhẹ qua mái tóc của anh ấy, trên mặt của cô lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, “chồng ơi...”
“Nhiễm Nhiễm”
Cảnh Thần Hạo dang đôi tay ra, cơ thể nhỏ bé của cô đổ sầm vào trong lòng của anh ấy, ngay sau đó, cô nhón ngón chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của anh ấy
Trong lòng của Cảnh Thần Hạo khác lạ, Nhiễm Nhiễm của anh bây giờ chủ động như thế này
Ở trong trang viên của Bùi Gia, Bối Tịnh Nguyệt đứng trên ban công tầng 2, nhìn thấy hai con người đang ôm chặt lấy nhau ở trước cổng lớn
Khuôn mặt không chút biểu cảm đứng thẳng người ở đó
Trôi qua mấy phút, chiếc xe màu đen mới lái đi rời khỏi trang viên
Trên đường trở về nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không có nói chuyện gì liên quan đến mẹ, cô biết cũng không nhiều, cũng không có nói gì về những lời mà cô nói với mẹ
Chỉ ngồi ở hàng ghế sau bên phải nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ấy nghiêm túc lái xe, tại vì sao không thể ở bên cạnh anh ấy?
Cứ muốn ở bên cạnh anh ấy đó!
Cứ muốn thế à!
Cô đều đã bao nhiêu tuổi ròi, lại bắt đầu phản nghịch lại lời của mẹ rồi!
Cũng không phải là lần đầu tiên phản nghịch, khổng quản nữa!
Hạnh phúc của cô không phải là trở thành một người mẹ độc thân!
Cảnh Thần Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, bỗng nhiên tăng tốc độ chiếc xe lên một chút, muốn về nhà để được ôm lấy cô ấy
Sau khi xuống xe, Bùi Nhiễm Nhiễm thành công bị mất đi quyền lợi được đi bộ, đôi tay vòng qua ôm lấy cổ của anh ấy, còn nhìn chằm chằm nữa
“Em đều đã nhìn cả quãng đường rồi, mắt không mỏi sao?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu, đôi mắt chạm phải ánh mắt của cô ấy
“Không mỏi! Sắc đẹp tuyệt thế, dưỡng mắt à, làm sao có thể đau chứ!” ánh mắt của cô không có từ trên người của anh di chuyển đi, cứ thế đối diện anh ấy
Dương Dương Noãn Noãn nhìn thấy bọn họ tiến vào trong, cảnh tượng như thế đã không còn xa lạ nữa
Mami đều có thể không cần đến chân rồi!
“Daddy, mami, hai người hôm nay đi đâu vậy? Làm sao bây giờ mới trở về?” Noãn Noãn hiếu kỳ nhìn chằm chằm bọn họ
Cảnh Thần Hạo không có nói lời nào, Bùi Nhiễm Nhiễm cười lên, “đi ra ngoài ngắm mấy thứ cho em bé sơ sinh”
“Sau đó thì sao? Hai người tay trắng trở về?” Noãn Noãn nhìn hai người bọn họ, nhìn thôi là biết kiểu cái gì đều không có mua
“Ừm, sau này thì mới đi” Bùi Nhiễm Nhiễm tạm thời vẫn không muốn nói chuyện của mẹ
Chẳng may...
Chẳng may cô đưa Dương Dương Noãn Noãn đi thăm mẹ, mẹ không thích bọn trẻ, đến cả một chút đều không muốn nhìn thấy bọn nhỏ, tỏ thái độ vẻ mặt với chúng thì làm sao?
Cô không muốn trong lòng của Dương Dương Noãn Noãn, ấn tượng của mẹ trở nên xấu xa
Bọn họ rốt cuộc là người thân!
Hai người cùng nhau lên trên lầu, Bùi Nhiễm Nhiễm dựa lên trên đầu giường, nhìn thấy anh ấy ngồi bên cạnh giường
Cô động đậy chút cơ thể, dịch chuyển đến trước mặt của anh ấy, hai tay vòng tay qua eo của anh ấy, vùi đầu vào trước ngực của anh, “chồng ơi...”
Cảnh Thần Hạo ôm lấy sau lưng cô, “sao thế?”
“Chúng mình sẽ không chia cách, thật sự sẽ không chia tay, em đồng ý với anh” cô sẽ không nghe lời của mẹ!
“Ừm, em muốn bỏ đi anh cũng sẽ không cho phép em đi!” Cảnh Thần Hạo cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô ấy, vợ của mình không thể buông tay được
Mẹ vợ cũng không được!
“Chính thế à! Mẹ thật là! Mẹ có phải hôn mê quá lâu, không có xem tin tức? Không biết chuyện trước đây đều đã giải quyết rồi sao? Thế mà lại cứ nói là có liên quan tới anh, khi đó...” Bùi Nhiễm Nhiễm ngầng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh ấy, “thời gian đó anh yêu thầm em mà phải không?”
Khi đó bọn họ...
Hai bọn họ cứ gặp nhau là tranh cãi, gia đoạn nhìn thấy nhau không thuận mắt, ở trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm là như vậy đó
Trải qua biết bao nhiêu chuyện như thế, cô cảm thấy không phải như thế!
Người đàn ông ở trước mặt, nhất định là sớm đã thích cô rồi, yêu thầm cô!
Cảnh Thần Hạo nhìn cô ấy như vậy, nghiêm túc nói, “vợ ơi, anh yêu em”
“Em nói là khi đó cơ! Không phải là bây giờ! Nói, có phải yêu thầm em không? Lại còn không dám bày tỏ!”
Cảnh Thần Hạo có chút bất lực, anh khi đó có thể bày tỏ sao?
Bày tỏ với người con gái có bạn trai rồi, anh làm không nổi, cho dù là trong lòng thích cô ấy cũng không làm được
“Không đúng à! Nếu như anh khi đó bày tỏ, em nhất định sẽ cảm thấy anh nói là lời nói dối, sẽ không tin, vả lại...em có bạn trai, tuy rằng người bạn trai đó không ra sao cả” cô lại áp sát anh chút nữa, “có phải không à?”
“Đúng. Thích em, yêu thầm em, yêu em” cô ấy cứ muốn anh nói ra sao?
Vậy thì nói ra cho cô ấy nghe thấy
“Vậy thì anh...từ khi nào thì bắt đầu thích em” sự hiếu kỳ của cô lại ập đến
“Anh...”
Cảnh Thần Hạo hồi tưởng lại một chút, nhưng lại không cho đáp án
“Không biết”
Bùi Nhiễm Nhiễm có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ là chút ít, cô cũng không biết là khi nào thì quen biết Cảnh Thần Hạo, rồi lại bắt đầu biến thành trang thái chọc giận nhau!
Tranh cãi còn có thể thích sang một người sao?
Chắc Cảnh Thần Hạo chính là người đàn ông như thế!