Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được.” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa em bé trong lòng cho cô, liền cầm menu gọi món.

“Bảo bối đúng là không sợ người lạ.” Cố Linh bế em bé ngồi đối diện cô.

“Hai người không phải lần đầu tiên gặp nữa, em bé có thể đã rất quen thuộc với em rồi.” Cô chỉ món ăn trên menu, ánh mắt lại nhìn sang Cố Linh, “Em ăn gì?”

“Chị gọi giúp em là được, không kén ăn.”

Cô lại gọi thêm vài món, liền đặt menu xuống.

“Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí lúc em bé ra đời người đầu tiên gặp là em, không đúng, người đầu tiên là bác sĩ!” Ngón tay Cố Linh chỉ vào mặt nhỏ của em bé, “Em bé, còn nhớ dì không đó?”

“Có thể sẽ không nhớ.”

“Haiz, đừng châm chọc em như thế, để em hoang tưởng một chút được không?” Cố Linh nhéo mặt của em bé, “Đáng tiếc quá, đứa bé dễ thương như thế không phải nhà em!”

Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm có chút cay đắng, không biết nên an ủi cô thế nào.

Không thể sinh con rất đau khổ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể sau này nghĩ cách, hoặc là mong chờ kì tích.

Lúc vừa nãy còn đang lo chuyện ăn cơm, không nghĩ đến lúc họ ăn cơm, em bé liền ngủ thiếp đi rồi.

Đặt em bé vào trong xe nôi, xe nôi đặt kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm, cô cúi đầu liền có thể nhìn thấy em bé ngủ ngon lành.

“Nhiễm Nhiễm, chị biết không,? Nhà anh ấy, mẹ anh ấy, rất muốn em lập tức sinh hạ một đứa con! Em không cách nào có thể sinh được nữa rồi, còn sinh đứa con gì, sau này tìm một người đẻ thuê, em nếu không quan tâm Mẫn Tiểu Thụ thì thôi, nhưng em là sao có thể! Em làm sao muốn cũng muốn không được! Có thể, duyên phận cả đời này của em và anh ấy đã đến đường cùng rồi.” Trên tay Cố Linh cầm dao nĩa, cũng không biết tại sao lại thốt ra được những lời này.”

Có thể bấy lâu nay vẫn chưa tìm được người có thể tâm sự.

Bây giờ không mấy dễ dàng đối diện có một người, làm sao có thể bỏ qua được.

“Mẹ anh ấy nói, năm sau bà nếu như không có cháu bế, chúng em sẽ…… chỉ có ly hôn thôi.” Cô cầm dao nĩa huơ huơ, “Nhiễm Nhiễm, nếu là chị, chị sẽ làm sao?”

Bùi Nhiễm Nhiễm ngây người, lúc bắt đầu, mẹ cô cũng không cho phép cô và Cảnh Thần Hạo yêu nhau.

Nhưng thù hận là có thể hóa giải được, nhưng chuyện Cố Linh không thể sinh con, phải làm sao đây?

“Chị cảm thấy chuyện này quan trọng nhất là thương lượng, nếu em và Mẫn Lệ đều quyết định ở với nhau đầu bạc răng long, không có con cũng không sao, thương lượng với phụ huynh, họ sẽ hiểu đấy, Mẫn bác phụ và Mẫn bác mẫu cũng không là con người nói đạo lý.” Cô tuy gặp qua số lần không nhiều, nhưng cảm giác được là gia đình văn hóa.

“Nói đạo lý, nhưng gặp được chuyện này, người có đạo lý đi chăng nữa cũng sẽ trở nên khác thôi.” Cố Linh cúi đầu, “Thuận theo tự nhiên thôi! Em cũng hết cách! Mang thai không được!”

Người không mang thai được là cô, cô đương nhiên cũng muốn sức khỏe bản thân khỏe mạnh!

Không nhận được sự quan tâm, trái lại phải hoan nghênh một bà mẹ mang thai hộ, cô không giận là giả đó.

Cho nên mới mấy ngày nay liên tục vừa qua không thuận mắt Mẫn Lệ.

Cô có thể thuận mắt mới lạ!

“Em có thể suy nghĩ thoáng như thế, cũng khá tốt.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào cô hình như không mấy gì vô cùng đau buồn, có thể đau buồn trong lòng.

“Tôn chỉ của em là vui cũng một ngày, không vui cũng một ngày, hà tất không vui vẻ chứ?” Cô cười cười, cúi đầu tiếp tục dùng cơm.

Chiều họ đẩy xe nôi em bé, không ngờ đi vào trung tâm mua sắm.

Không có mua đồ cho chính họ, mua toàn là cho em bé, hơn nữa đều là Cố Linh mua.

“Em không có con trai rồi, cho nên cháu phải thương thương.” Cô cúi đầu nhìn vào em bé mới tình dậy trong xe nôi, “Tóc đen mắt xanh, lớn lên nhất định cực đẹp trai! Em tại sao không sinh trễ 20 năm nhỉ! Em liền có thể yêu em bé rồi.”

“20 năm cũng là tình yêu chị em.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào hai người, cười nói.

“Lúc đó tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, cố gắng cố gắng vẫn có thể ở bên nhau.” Cố Linh đưa tay sờ một cái vào em bé, “Đi thôi, đưa hai người đi về!”

Cố Linh đưa Bùi Nhiễm Nhiễm và em bé đến Cảnh thị xong, liền lái xe đi Mẫn thị.

Trên đường nhận được điện thoại của nghĩa phụ.

Cô đeo tai nghe bluetooth, đôi tay chống vô lăng, “Nghĩa phụ.”

“Con bị gì thế? Mấy lần cơ hội cũng không ra tay!” Giọng Cố Phi Trì nghiêm khắc truyển đến!

“Con sẽ không ra tay với họ đâu, họ và chuyện ngày xưa không có liên quan với nhau, chi bằng con đi tìm Cảnh Thắng dùm nghĩa phụ!” Cô không thể xuống tay được, không thể để em và Bùi Nhiễm Nhiễm bị chia cắt.

Cô không có con được, nhưng đã từng có qua.

Cảm giác đó vô cùng đau khổ và khó chịu.

Bây giờ cô đã gặp được hình ảnh gia đình họ nhiều lần ngọt ngào bên nhau, cô không muốn hình ảnh này biến mất.

“Cảnh Thắng là chuyện của ta! Tiểu Linh, nếu con không nhẫn tâm, sau khi con làm chuyện đó xong, thì có thể rời khỏi chỗ này! Chuyện này ta sẽ tìm người khác đi làm!”

Người khác?

Trong đầu cô tức thời xuất hiện ra vẻ mặt của An Quân Huyền.

“Đừng! Nghĩa phụ, con làm là được! Chỉ là bây giờ có thể tạm thời không có cơ hội, Bùi Nhiễm Nhiễm không thể nào mỗi ngày đều dẫn em bé đi thăm Cảnh Thần Hạo! Biệt thự nhà cô ấy, con hoàn toàn không có cách ra tay được, bảo vệ trong biệt thự rất nhiều!” Cô không thể nào đường đường chính chính dẫn em bé rời khỏi được.

Có thể chia cắt họ, trừ phi giết người.

“Con biết cách thôi.”

“Nghĩa phụ, không lẽ nghĩa phụ muốn tay con dính máu sao? Nếu em bé xảy ra chuyện, con cũng không muốn sống!” Cô từ từ giảm tốc xe, “Nghĩa phu, tên An Quân Huyền kia, là con trai của nghĩa phụ sao?”

Ngày xưa sau khi nhìn thấy đã phái người điều tra, phát hiện An Quân Huyền bấy lâu nay cũng không có ba mẹ, lúc nhỏ là lớn lên ở cô nhi viện!

“Nghĩa phụ, chuyện ngày xưa nói không chừng có hiểu lầm, có cần đi tìm Cảnh Thắng hỏi thử.” Xe của cô triệt để ngừng ở bên đường.

Tâm trạng kích động như thế, cô không có cách lái xe được.

“Chuyện của ta ta tự biết ắt hiểu rõ, con nếu không đồng ý, bây giờ có thể rời khỏi!”

“Nghĩa phụ! Con không có không đồng ý! Tên An Quân Huyền là con trai của nghĩa phụ? Con cảm giác anh ta có chút giống nghĩa phụ.” Cô hi vọng người đàn ông đó là con trai của nghĩa phụ đấy.

Nếu con trai còn ở đây, co sphải thù hận sẽ ít hơn chút.

“Không! Ta không quen cậu ta.”

“Không quen nghĩa là hai người quen biết!” Cô nắm chăt vô lăng, “Nghĩa phụ, anh ta……là con trai nghĩa phụ chứ! Người luôn liên lạc với con là anh ta chứ!”

Cô từ từ nắm chặt vô lăng trên tay, “Nghĩa phụ, không thể nói con nghe sao? Nếu anh ta là con trai nghĩa phụ thật, hai cha con vẫn tốt, chuyện báo thù có thể nào……”

Trong di động tryền đến tiếng nghiêm khắc của ông, “Tiểu Linh, ta nói không phải!”

Làm sao có thể không phải được!

Tuy rằng chưa gặp qua, nhưng trên mạng, và ở trong điện thoại trò chuyện qua không ít lần, cô có cảm giác mãnh liệt, chính là An Quân Huyền.

“Được, nghĩa phụ nói không phải là không phải chứ! Nhưng em bé bên này, không cần tìm người khác, con biết làm sao rồi! Tắt máy đây!” Cô cúp máy xong, tháo tai nghe bluetooth vứt lên ghế kế bên.

Nhiều xe ở bên cạnh bóp còi, cô từ từ lái xe, vẫn là đi Mẫn thị.

Lúc cô đến chưa tan ca, cô liền trực tiếp đi đến văn phòng Mẫn thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK