Nghe nói chủ tịch của con gái là một người rất yêu nghiệt, người này có vẻ khá phù hợp.
Không ngờ Nhiễm Nhiễm lại có người bạn như thế này?
"Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy?" Bùi Nhiễm Nhiễm lo lắng nhìn mẹ mình, "cảm thấy không khỏe chỗ nào, có phải bị thương chỗ nào rồi không?"
"Mẹ không sao cả, vết thương cũ lúc trước của mẹ tái phát." Bà ta chỉ vào đầu mình, "bị tổn thương qua, thỉnh thoảng bị đau."
"Bác sĩ đã kiểm tra qua chưa? Bác sĩ nói sao vậy? có cần kiểm tra thêm một lần nữa không? Mẹ, bị thương trúng đầu rất quan trọng, nhất định phải kiểm tra kỹ càng!" cô rất căng thẳng nhìn mẹ mình, Cảnh Thần Hạo nắm chặt tay cô.
"Không sao đâu, mẹ khỏe nhiều rồi, các con về nghỉ ngơi đi! Cực cho các con đường xá xa xôi mà còn ghé đến thăm mẹ!" Bối Tịnh Nguyệt nhìn bọn họ, "con về đi, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
"Mẹ ơi, chúng con vừa mới đến, sao lại về nhanh như vậy được, để con ở lại tí." Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh giường của bà.
"Được thôi!" Bối Tịnh Nguyệt thấy cô ta kiên quyết nên đành chịu.
Tề Viễn Dương nhìn thấy nhất cử nhất động của gia đình họ, nên đành rời đi không nói tiếng nào.
Anh ta đi không bao lâu, nghe thấy có tiếng bước chân hối hả chạy theo sau lưng mình.
Ô Quy Hảo chạy đến gần anh, bình tĩnh nói, "mẹ của chị Nhiễm Nhiễm đã chấp nhận Cảnh Thần Hạo rồi."
"Vậy thì sao nào?" Tề Viễn Dương thờ ờ đáp trả.
"Chả phải anh rất muốn được bên cạnh chị Nhiễm Nhiễm sao? Chị ấy nhất định sẽ nghe lời mẹ mình thôi, giờ đây ngây cả cơ hội cuối cùng của anh cũng không có, Tề tổng, có cần suy nghĩ lại chọn tôi không?" cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, "nếu không thì anh sẽ là một người cô đơn đấy."
"Còn rất nhiều phụ nữ đẹp ở trên đời này, tại sao tôi phải chọn cô, tôi chấp nhận sống đơn độc vậy thì sao?" Tề Viễn Dương thản nhiên nhìn cô, "Ô Quy Hảo, cô nghĩ mình có vị trí nào đây?"
"Nhưng mà anh cũng nên để ý đến những người phụ nữ khác chứ, anh nên chọn người nào yêu anh đấy!" hai tay của cô đang bỏ trong túi quần, gương mặt nhỏ thanh lệ dần dần trở nên rất bình tĩnh, "thực ra tôi luôn cảm thấy mình không có chỗ nào không sánh bằng chị áy! Thật đấy!"
Tề Viễn Dương không nói gì cả!
"Tôi thừa nhận chị Nhiễm Nhiễm rất xinh đẹp, vóc dáng tốt, có rất nhiều ưu điểm, nhưng mà mỗi một người đều không giống nhau, ánh mắt anh chỉ tập trung nhìn vào một người thì sẽ không thấy được cái đẹp của một người khác!" Ô Quy Hảo nghiên đầu nhìn anh ta, "có đúng không?"
"Thì vẫn như câu nói cũ, cuối cùng tôi muốn nói với cô một câu, cô không hiểu gì về tôi cả" Tề Viễn Dương thong thả bỏ đi, bỏ lại cho cô một hình bóng ung dung thư thái.
Cô ta vẫn chưa hiểu được anh!
Nhưng mà anh ta lại không muốn trải nghiệm để thấu hiểu cô?
Bọn họ đều không hiểu nhau!
Ô Quy Hảo nhìn anh ta lên xe rời khỏi, nghoảnh đầu nhìn bệnh viện phía sau lưng, vẫn chưa muốn ra về, nhưng vẫn phải lên xe đi về thôi.
Vào buổi chiều, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo cả nhà mới bắt đầu ra về, ở trong bệnh viện có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc rồi, nên Nhiễm Nhiễm cần về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi bọn họ ra về không lâu, Tề Viễn Dương lại xuất hiện bên phòng bệnh của bệnh viện.
Anh ta đang cắm bông vào lọ, ngồi bên cửa sổ nhìn bà.
Bối Tịnh Nguyệt ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt bình tĩnh nói, "Tiểu Tề có chuyện gì à?"
Tiểu Tề?
Cách xưng hô như thế thân mật làm sao!
Thân mật nhiều so với cách xưng hô của Bùi Nhiễm Nhiễm!
Người phụ nữ đó luôn gọi anh là Tề tổng Tề tổng, là bạn với nhau mà không thèm gọi bằng tên gì cả.
"Không gì hết ạ, chỉ đến thăm bác gái thôi." Tề Viễn Dương ngồi xuống nhẹ nhàng điềm tĩnh, thật sự không biết nên nói gì.
"Sức khỏe bác rất tốt, không sao cả! cám ơn cậu quan tâm!" Bối Tịnh Nguyệt nhẹ nhàng nói, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào anh ta, "nghe nói Nhiễm Nhiễm lúc trước làm việc tại công ty Tiểu Tề, cám ơn cậu đã quan tâm chiếu cố con gái bác."
"Không có chi, cô ấy rất giỏi! phải nói là do cô ấy chiếu cố cháu đấy ạ." Tề Viễn Dương cười nhẹ nhàng nói.
Lúc trước ngoài công việc công ty ra thì những việc khác rất ít khi anh ta đứng ra giải quyết.
"Thật chứ? Không thể nhận ra, cảm thấy cậu có vẻ chiếu cố con gái bác nhiều hơn ấy, Nhiễm Nhiễm từ nhỏ tính cách mạnh mẽ, có lẽ nó đã đem rất nhiều phiền phức cho cậu." Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nói.
"Không có phiền phức gì cả, cô ấy làm việc rất tốt, rất có trách nhiệm, thật sự đã giúp cháu kiếm rất nhiều tiền, bác gái đã sinh một cô con gái rất tốt." Tề Viễn Dương không ngừng khen sự hoàn mỹ về cô ấy.
"Cô ấy rất giỏi, chỉ là không chịu nghe lời thôi." Bối Tịnh Nguyệt bỗng nhiên nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tiểu Tề, có thể giúp bác kéo cái rèm cửa sổ ra không?"
"Dạ được."
Tề Viễn Dương đứng dậy kéo rèm cửa, chưa kéo ra hết, thì thấy tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Khi anh quay trở vô, thì Bối Tịnh Nguyệt thu hồi ánh nhìn lại.
"Nhiễm Nhiễm rất ngoan, làm sao không nghe lời bác gái chứ." Tề Viễn Dương cầm lấy cái ly rót nước, "phải chăng bác gái đối với Nhiễm Nhiễm có hiểu lầm gì?"
Anh ta hiểu rất rõ Bối Tịnh Nguyệt đã lâu không gặp Bùi Nhiễm Nhiễm, hai mẹ con không thân thiết với nhau.
Là bởi vì chuyện của Bùi gia.
Bối Tịnh Nguyệt đối với Cảnh Thần Hạo dường như hơi khó chịu.
Anh ta đưa ly nước cho bà, "bác gái uống tí nước đi."
"Cám ơn." Bối Tịnh Nguyệt cầm ly nước, uống vài ngụm, ánh mắt hiền dịu nhìn Tề Viễn Dương, "Tiểu Tề là một người tài giỏi, nhất định có không ít cô đeo bám!"
"Không có." Anh ta chầm chậm lắc đầu.
"Không thể nào! Trên đời này đâu có cô gái nào mắt mù đến không nhận ra được người đàn ông tốt chứ, làm sao mà cậu không ai thích được!" Bối Tịnh Nguyệt không tin.
"Không được người con gái mình yêu thương yêu mình, thì gọi là không ai thương đấy ạ." Tề Viễn Dương ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, ngửa ra sau, "bác gái cảm thấy cháu nói có đúng không ạ?"
"Không đúng!" bà lắc đầu, "điều cậu nói là tình yêu, không phải là thích! Có rất nhiều người thích cậu, nhưng cậu thì chỉ yêu một người thôi."
"Cháu có thể đào hoa thích nhiều người phụ nữ sao?" trông anh ta có vẻ là người đàn ông đào hoa chăng!
"Không phải là ý đó, Tiểu Tề cậu có vẻ là người đàn ông chung thủy thì đúng hơn." Bà ta cười thản nhiên, "bạn gái sau này của cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Dạ, hy vọng cháu có thế tìm được bạn gái ạ." Anh ta vẫn bộ dạng ung dung thư thái.
Tiếp đó họ lại nói về chuyện Bùi Nhiễm Nhiễm lúc còn ở bên nước ngoài, chuyện thích thú là nói về Bùi Nhiễm Nhiễm, thế là rất nhanh chóng có được một đề tài nói chuyện hợp gu với nhau.
Tề Viễn Dương ở lại bệnh viện suốt hai tiếng đồng hồ, mới đi về!
Và lúc này bên Tú Viên, Cảnh Thần Hạo vừa tắt máy điện thoại cuộc gọi của bác sĩ trong bệnh viện gọi tới.
Nói với anh ta Tề Viễn Dương vừa mới đi về.
Bùi Nhiễm Nhiễm đang nằm trên giường, lờ mờ cảm nhận có người đang nhìn cô chằm chằm.
Cô ta chầm chậm mở mắt ra, "mẹ em sao rồi?"
"Mẹ vẫn khỏe mà, không sao hết." Cảnh Thần Hạo đỡ cô ngồi dậy, "ở lại bệnh viện theo dõi một hai ngày là không sao hết."
"Ừm, mẹ sẽ không sao cả!" hai mẹ con rất khó có cơ hội được gặp mặt nhau, làm sao mà có chuyện gì chứ!
......
Chớp mắt, đã đến phiên đấu tiếp theo của cuộc thi rồi!
Bối Tịnh Nguyệt sớm rời khỏi bệnh viện rồi, kiểm tra sức khỏe bà vẫn ổn.
Nhưng mà?
Cảnh Thần Hạo cảm thấy vừa ý những gì thiết kế sư đã thiết kế.
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm nhận thấy sự khó chịu của anh ta, đến trời tối lúc đi ngủ, cô ta khều nhẹ tay anh, nhẹ nhàng hỏi, "sao vậy?"
"Không sao cả."
"Anh nghĩ rằng anh có thể giấu em à, đúng là thiết kế rất tệ, hay tại anh đòi hỏi quá cao?" cô nghi ngờ anh ta đòi hỏi cao quá!