Cô là người lớn, chịu được áp lực từ chuyện này nhưng còn hai đứa trẻ, chúng nó còn quá nhỏ!
Nghe được từ anh điều này khiến sắc mặt bình tĩnh của cô khó mà tiếp tục bình tĩnh.
“ Tề tổng, với bất cứ lý do nào tôi cũng sẽ không yêu cầu cô ta phải bỏ đi đứa con của mình, còn về việc có phải con của Cảnh Thần Hạo hay không thì cứ đợi sau 9 tháng nữa hẵng hay!” Sao cô lại không đau lòng được chứ, khoảng thời gian này không lúc nào là cô không dằn vặt.
Giờ lại xảy ra chuyện thế này, từ giờ về sau Diệp Mộ Yên lại ở đây, lẽ nào chuyện này có liên quan đến cô?
“ Cô không làm người xấu kiểu gì cũng có người muốn làm thôi.” Anh thong dong nói, cộng thêm với một ánh mắt sắc bén.
Họ là người tốt, họ không muốn đóng vai người xấu, anh cũng chẳng quan tâm!
“ Tề Viễn Dương, anh không được phép nhúng tay vào, đứa bé vô tội, hơn nữa đây là chuyện riêng của chúng tôi, anh đừng có nhúng tay vào!” Nếu cô muốn bỏ đứa bé đó đi thì nó đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.
“ Tôi muốn làm gì là tự do của tôi, cô đứng trên cương vị gì mà ra lệnh cho tôi?” Cô dựa vào cái gì mà quản anh được chứ?
“ Vâng, tôi không có trách nhiệm gì quản việc của anh, anh muốn làm gì đương nhiên là tự do của anh, nhưng làm thế có nghĩa lý gì? Giết một đứa bé sẽ làm anh có cảm giác mãn nguyện sao? Hay anh thấy làm vậy là đang giúp tôi?” Nếu tay cô gián tiếp nhúng máu tươi, khó mà tưởng tượng nửa sau cuộc đời cô sẽ tự dày vò mình đến nhường nào.
Hơn nữa nó lại là một đứa trẻ!
“ Nhiễm Nhiễm, suy nghĩ này của cô không đúng rồi, từ đâu Diệp Mộ Yên lại có được đứa bé đó, đó là vì chồng cô ngoại tình! Cô chỉ cần giữ lại đứa con riêng của anh ta một lần, sau này sẽ có lần hai và vô vàn lần khác, đến lúc đấy thì cũng đông đúc đấy, cháu con đầy nhà nhé! Xin hỏi đến lúc đó cảm nghĩ của cô sẽ là gì?” Tề Viễn Dương nhìn cô, khá hiếm khi anh nhìn thẳng vào cô.
Dù gì trước đây scandal của Cảnh Thần Hạo không hề ít, nhiều cô như vậy, nếu sau này chuyện của hai người đó mà bị lôi ra ánh sáng thì kiểu gì cũng lại trở thành một làn sóng dị nghị mới.
Những người phụ nữ dòm ngó Cảnh Thần Hạo khi trước chắc chắn sẽ từng cô một tìm đến gõ cửa thôi.
“ Không đâu.” Sẽ không có lần thứ hai, nếu thực sự có lần thứ hai.....
Lần thứ hai sẽ là chuyện gì nữa kia chứ?
Lần đầu là do say mèm không kiểm soát, vậy lần thứ hai thì sao?
Tại sao tự cô lại phải ngồi đây tưởng tượng mấy chuyện này, chuyện mà vẫn chưa hề xảy ra.
“ Lẽ nào cô không biết có lần một sẽ có lần hai sao? Mọi điều ngẫu nhiên thực ra đều do được sắp đặt cả.”
“ Tôi nhớ rằng, anh là một người kinh doanh chứ không phải là một triết gia!” Cô đối khẩu.
“ Tôi......vì cô có thể trở thành triết gia lắm chứ, đúng là đau đầu vì cô, đầu cô toàn tàu phớ, toàn tàu phớ thôi!” Anh cảm thấy hơi tức giận.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe ra anh không được vui, nói cho cùng anh ta cũng chỉ muốn tốt cho cô.
“ Chuyện này đương nhiên tôi sẽ tự biết cách xử trí, lẽ nào trong mắt anh tôi là một người phụ nữ cam chịu để bản thân thiệt thòi sao? Nếu đó thật sự là con của anh ấy thì hẵng hay!” Ý của cô là muốn anh đừng kiếm chuyện với Diệp Mộ Yên.
“ Đúng, cô sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, nhưng Cảnh Thần Hạo cũng sẽ không để cô chịu thiệt? Nếu không muốn để cô thiệt thòi anh ta còn làm ra chuyện như vậy? Muốn giải quyết vấn đề sinh lý không có tay sao! Nhất định phải đi kiếm gái!”
“ Tề tổng, xem ra trên phương diện này anh có bề dày kinh nghiệm.” Cô liếc qua tay của anh, “ Bạn gái anh cũng xinh quá.”
“ Bùi, Nhiễm, Nhiễm!” Anh cắn răng từng từ.
“ Tề tổng, thực ra anh nên kiếm một cô bạn gái thực sự có khi lại chẳng rảnh rỗi để đi lo chuyện người khác nữa đâu.” Đối tượng chơi bời thì nhiều nhưng muốn anh giới thiệu một cô bạn gái chính thức thì chẳng có cô nào.
“ Cô nói tôi đang lo chuyện bao đồng?” cặp lông mày của anh chúm lại.
“ Lẽ nào không phải sao?” Cô cười đáp lại.
“ Ừm, được lắm, có tiền đồ, coi như tôi rửng mỡ.” Anh dựa vào ghế, không nói thêm gì nữa.
Anh đưa Bùi Nhiễm Nhiễm đến Tú viên rồi rời đi luôn.
Cô trở lại biệt thự gọi điện cho Cảnh Thần Hạo, điện thoại của anh đã tắt máy.
Cô tiếp tục gọi cho Thích Thịnh Thiên.
Điện thoại phía người nhận dường như đang trên đường, có thể nghe thấy tiếng còi xe, “ Chị dâu, chuyện gì thế? Hạo ca sẽ nhanh về đón chị thôi, không đúng! Đây là số điện thoại bàn!”
“ Tôi về rồi, chân tướng chuyện đó nhờ cậu đấy, cậu muốn hỏi gì đều có thể gọi điện thoại hỏi, Cảnh Thần Hạo đến thì kêu anh ấy về thẳng nhà nhé! Tôi mệt rồi, nghỉ trước đây.” Cô nói rồi cúp máy.
Từ đầu chỉ có cơ thể mệt thôi, nhưng từ lúc nói chuyện với Tề Viễn Dương trên xe, đột nhiên tâm trí cô cũng mệt mỏi theo.
Dương Dương Noãn Noãn mặc dù đã được nghỉ nhưng hai đứa đều đang bận học đàn piano nên cô cũng không đến làm phiền chúng mà lên thẳng trên lầu.
Hậu quả của việc cơ thể mệt mỏi là chỉ nằm lên giường chẳng bao lâu, cô đã ngủ mất.
Mơ mơ hồ hồ, cô nằm mơ thấy mình ly hôn với Cảnh Thần Hạo, hơn nữa còn do anh đề nghị.
Đó là một cảm giác khó tả, chỉ biết rằng rất đau, rất buồn.
Nếu không phải con của anh đương nhiên tốt nhất, nếu thật sự là con của anh, cô không thể nào xem nó như Dương Dương Noãn Noãn được.
“ Ưm......” Cô khẽ kêu một tiếng.
“ Nhiễm Nhiễm.”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên, cô mới choàng tỉnh, cảm giác thấy cạnh mình có hơi thở quen thuộc, cô nhắm chặt mắt xích lại gần bên, cuối cùng cô gối lên đùi của anh.
Chiếc chăn mỏng trên người anh được kéo lên đắp cho cô, cô chậm rãi nói, “ Em mơ thấy mình ly hôn.”
“ Giấc mơ luôn ngược lại với đời thực, chúng ta sẽ không ly hôn.”
“ Ừm!”
Nhưng cũng chẳng chắc!
Nếu đứa trẻ đó thật sự là của anh thì ngay bây giờ cô đã cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, vậy đến khi sinh ra không biết cô sẽ khó chịu đến nhường nào?
“ Thực ra em đột nhiên nhớ ra một vấn đề.” Cô đột ngột mở mắt, thấy gương mặt mệt mỏi của anh, những điều định nói cô lại đành nuốt xuống.
Cảnh Thần Hạo ôm lấy cơ thể Nhiễm Nhiễm, đôi mắt chăm chú nhìn cô, “ Chuyện gì?”
Thực ra khi nãy cô định nói, cái thai đó nếu không phải của anh cũng không có nghĩa anh không quan hệ với Diệp Mộ Yên.
Trừ phi Diệp Mộ Yên chỉ có một người đàn ông duy nhất, là anh.
Nhưng nhìn gương mặt lo lắng của anh, cô đành chấp nhận tin tưởng, như vậy những lời kia cũng không cần phải nói nữa.
“ Anh tra ra hung thủ chưa? Em không muốn phải đổ vỏ cho người khác đâu!” Nếu không tìm được hung thủ có phải cô sẽ bị nhốt vào tù không?
“ Vẫn đang điều tra, yên tâm đi.” Anh ôm cô chặt hơn, bất cứ giá nào anh cũng sẽ không để cô phải vào tù đâu.
“ Nhưng em có thù với cô ta, cô ta thành ra như bây giờ cũng có thể nói lỗi là ở em, em rất có khả năng bị tình nghi.” Nếu cô là cảnh sát, cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
Hơn nữa ở hiện trường còn có vân tay của cô.
Dấu vân tay đấy!
Muốn có dấu vân tay của một người là một điều khá dễ dàng, đến cô cũng biết cách, nói gì một người rắp tâm muốn cô chịu tội thay cơ chứ.
“ Vậy anh càng có tình nghi phạm tội hơn.”
“ Nhưng anh không có ở đấy!”