Bà ta sợ hãi vỗ lưng An An, an ủi nó.
Diệp Mộ Yên vừa đi lại quay lại, đứng trước cửa không đi vào.
“Bà cố ý đúng không? Tôi vừa đi đã để nó khóc! Cố tình làm tôi không vui đúng không?” Diệp Mộ Yên nhìn và vú, mấy ngàu nay tâm trạng đã không vui, giờ về nhà còn không được yên ổn nghỉ ngơi.
“Cô Diệp, không phải vậy đâu, nhóc nó đói rồi, tôi lập tức đút sữa cho nó.” Bà vú gật đầu, quay người bỏ An An vào trong nôi, bắt đầu pha sữa.
Diệp Mộ Yên nhìn động tác của bà ta, liếc mắt cái nhưng không nhìn kỹ dáng vẻ của An An, quay lưng rời khỏi.
Bà vú pha sữa cho An An, ôm nó để nó uống, dưới lầu hiện lên tiếng thắng xe lại.
Bà ôm An An lên, nhìn ra cửa sổ thấy chiếc xe màu đỏ biến mất trong đêm.
Bà cúi đầu nhìn An An, lấy điện thoại ra, “ông Đường, Cô Diệp vừa đi khỏi.”
Bà chỉ nói 1 câu, sau đó lập tức tắt máy.
Tiếp tục vào trong chăm sóc An An.
....
Tại 1 nơi cao cấp trong đêm.
Diệp Mộ Yên đứng trên ban công rộng lớn, mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, tay bưng ly rượu vang, mím đôi môi đỏ mộng, mắt nhìn xa xăm.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô không có phản ứng gì, đứng yên 1 chỗ, nhìn ánh đèn trăm nhà.
Nhưng lại không có nhà của cô.
Nhà cô không ở đây, không ở đây, không có nhà, không có người nhà!
1 cánh tay lực lưỡng ôm lấy eo cô, hơi nóng truyền vào tai cô, “nhớ anh rồi.”
“Chẳng lẽ anh không nhớ em? Nếu không nhớ em, anh đi đi.” Cô lại mím 1 ngụm rượu.
Nhưng ngay sau đó, rượu trong tay cô bị hắn giật lấy, nhìn cổ họng anh đang uống ực ực, cô yên lặng không nói gì.
“Em còn đang nuôi con, uống rượu gì chứ.” Anh vứt ly rượu xuống đất, “Ngoài đây lạnh, chúng ta vào trong.”
“Từ khi nào anh biết quan tâm người khác thế.” Cô nhỏ tiếng hỏi.
Người đầy hơi rượu tiếng gần cô, thấp giọng, “Anh luôn quan tâm em.”
Diệp Mộ Yên bị anh ôm vào phòng, kéo rèm cửa xuống, không lâu sau bên trong phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Văn phòng tổng tài truyền thông Đường Thị.
Ứng Giác Nguyệt vừa mới sáng sớm đã nhận được tin, hôm nay chạy đến văn phòng Đường Sóc.
Lần trước hai người họ do không vui nên chia tay?
Tóm lại cô không cui, hôm đó điều cần nói vẫn chưa nói hết ra, cô có chút không cam tâm.
Đường Sóc nghe tiếng bước chân, liếc mắt nhìn cái, rồi tiếp tục công việc, hoàn toàn không để ý đến cô.
Ứng Giác Nguyệt thấy phản ứng của anh, càng điên lên.
“Tổng tài, tôi dựa vào thực lực mà đạt được giải thưởng, tin sáng nay là sao đây? Tôi Ứng Giác Nguyệt chẳng lẽ còn phải làm khó đối thủ, mới có thể lấy được giải, vậy là quá xem thương tôi?” Ứng Giác Nguyệt đi đến trước bàn anh, cúi đầu nhìn gương mặt đẹp trai ấm áp của anh.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Đường Sóc chỉ nói 1 câu, tay phải di chuyển chuột, “Không liên quan gì đến cô.”
“Tổng tài, anh nói thế tôi đau lòng lắm, sao lại không liên quan! Tốt xấu gì tôi và Diệp Mộ Yên cùng 1 công ty, giờ đang so sánh để giành giải Kim Lan, tôi và cô ta đều là đối tượng tranh giải, giờ cô ta xảy ra tin xấu lúc này, chẳng lẽ không liên quan đến tôi?” Ứng Giác Nguyệt thực sự rất muốn xem Đường Sóc đang xem gì trên máy tính.
Có thể khiến anh xem nghiêm túc như thé, có thể hấp dẫn năng lực chú ý của anh.
“Coi như cô may mắn.” Đường Sóc nói 1 câu, vẫn không để mắt tới cô.
Thái độ của Đường Sóc quá là lạnh nhạt, cô tốt xấu gì cũng là ảnh hậu, quốc tế đó!
Như vậy mà anh không xem ra gì!
“Tổng tài, lần trước ở nhà Cảnh Tổng, anh tha thứ tôi rồi chứ?” Ứng Giác Nguyệt nhỏ tiếng hỏi.
Đường Sóc cuối cùng cũng dời mắt khỏi màn hình, nghiêng đầu nhìn cô, “Cô còn nhớ?”
Ý gì?
Chẳng lẽ anh đã quên.
Không đúng, ý của anh là muốn cô quên!
“Không có, không nhớ gì, hình như tối đó tôi về sớm.” Cô nghiêng đầu, giả ngu, cô là ảnh hậu đó.
“Không có gì thì ra ngoài, tôi rất bận, sau này tôi không cho phép không được vào đây.” Đường Sóc lại nhìn màn hình, anh thật rất bận.
“Ừ,” Ứng Giác Nguyệt lập tức quay người đi.
Mấy năm gần đây cô đều trực tiếp vào phòng làm việc của anh, giờ anh lại bảo phải có sự cho phép của anh mới được vào, cô mất đặc quyền rồi, hình như cũng không có gì không vui, chỉ là quan hệ của họ hình như cũng không gần hơn tí nào.
Xem ra đường họ đi chung, còn xa lắm, cô nghĩ gì vậy!
Còn không biết có thể bên nhau không!
Đường Sóc không thích cô.
Nghe nói đổng sự trưởng hối hôn, tổng tài thật không gất tí nào sao?
Anh không gấp, nhưng thái hoàng đế đã sốt ruột lắm rồi.
Nhưng đổng sự trưởng đã rất lâu rồi không xuất hiện ở công ty, khó gặp 1 lần, đừng nói là kéo gần mối quan hệ.
Nên thôi vậy!
...
Vì sáng nay có tin tức thế, Diệp Mộ Yên không đến đoàn phim, mà ở nhà.
Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn màn hình ipad, tiểu đề trên đó rất kỳ lạ.
2 người 4h đã chia tay nhau, còn sợ bị chụp được, nhưng không chụp được mặt chính diện của anh, đến mặt nghiêng cũng không, chỉ là cái bóng.
Thường bị bọn chó săn chụp lén, cô đã quen rồi, chỉ là lần này 2 người bị chụp chung, là điều hơi ngoài ý muốn.
Cô đã 1 mình ở trong phòng, vẫn còn nghe tiếng An AN khóc.
Sao nó khóc cả ngày không nín nhỉ?
Sao mà nó khỏe vậy?
Nghĩ tới cuộc trò chuyện tối qua, bảo cô chăm sóc An An thật tốt, thật tốt?
Cô còn không chăm sóc nó tốt ư?
Cô vứt ipad rồi đứng lên, đi vào phòng An An.
Bà vú nhìn thấy cô, kinh ngạc, “Cô Diệp, tôi đã cố để An An không khóc.”
“Bà đưa cho tôi trước.” Diệp Mộ Yên di qua đó, đưa tay hướng về An An.
Bà vú đưa An An đã khóc nhỏ hơn giao cho cô, Diệp Mộ Yên ôm An An ngồi trên giường trang trí đầy tính trẻ con, “Bà dọn dẹp tí, không cần lo cho tôi.”
“Dạ.”
Bà vú bắt đầu dọn dẹp phòng, không ngừng liếc nhìn cô, cô Diệp lại cho con bú.
Tin tức hôm nay bà không phải không thấy, vừa ra ngoài về lại thay đổi nhiều như thế.
Cũng không biết người đàn ông đó là ai, phòng cô Diệp không có ai đi vào.
Cho dù vào cũng không có tin tức liên quan.
....
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi vẽ bản thiết kế trước của, nghe thấy Lâm Tri Hiểu gọi điện thoại đến, đưa cây bút qua tay trái, “Tri Hiểu.”
“Nhiễm Nhiễm, cậu xem tin tức chưa?” Lâm Tri Hiểu kích động nói.
“Ừn, rồi.” Cô lại tay, không cầm viết nữa.