Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Phi Trì không biết bản thân mình đi trước không biết nên đi làm gì, nhưng ông không đi, ở lại đây rất có khả năng sẽ nhảy xuống dưới đấy!

Ông nắm chặt chìa khóa trên tay, quay lưng đi mở cửa xe.

Kinh ngạc nhìn vào người ngồi trong vị trí phó lái, “Con xuống xe.”

Bùi Nhã Phán từ trên xe đi xuống, âm thầm đi về phía An Quân Huyền.

Cố Phi Trì nhìn vào bóng hình của hai người, đột nhiên cười ra, bản thân không nhận được hạnh phúc, nhưng con trai hình như nhận được.

Trong lòng Quân Huyền vẫn là thích nó chứ?

Cái người minh tinh nổi tiếng gì ông chưa gặp qua, nhưng Bùi Nhã Phán, ông gặp được vài lần rồi.

Cho dù ngày xưa làm qua chuyện xấu gì, nhưng giữa họ, ai lại chưa từng làm qua chuyện xấu chứ?

Chiếc xe lái đi rồi!

Bùi Nhã Phán cũng đi đến bên cạnh An Quân Huyền, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như nước sông chảy, cũng không có nói chuyện, liền âm thầm đứng chung với anh.

An Quân Huyền sớm đã cảm giác được cô ở kế bên, sắc mặt bình tĩnh dần dần trở nên khác nhau.

“Em có phải có bệnh không, anh là kẻ xấu, anh muốn cả nhà em đều sống không tốt, em ở lại bên cạnh anh làm gì? Muốn cười vào mặt anh sao?” An Quân Huyền nghiêng đầu nhìn cô một cái. “Đúng là không hiểu phụ nữ các em!”

“Không sao! Không cần hiểu, chỉ cần em là bạn gái của anh, là đủ rồi, chúng ta chẳng phải vẫn còn ở bên nhau sao?” Cô nhỏ tiếng trả lời.

“Em mấy ngày trước không phải rất hận anh sao? Bây giờ lại ở bên nhau, Bùi Nhã Phán, anh biết con gái đều dễ thay đổi, nhưng anh không nghĩ đến em lại là phụ nữ dễ thay đổi đến thế!” Anh lạnh lùng liếc cô một cái.

Anh bây giờ muốn yên tĩnh, không muốn nói nhiều lời với cô.

“Em không có dễ thay đổi, trước đó là vì chuyện em bé, còn chuyện anh nhốt em ở chỗ đó, em đương nhiên là giận rồi, nhưng bất kể em có giận hay không, trong lòng vẫn là thích anh thôi! Vì thích anh, nên rất quan tâm, cho nên mới càng khó chịu, anh có thể……hiểu được tâm trạng của em không?” Cô đưa tay kéo cánh tay của anh.

An Quân Huyền một tay hất tay cô ra, “Em thích anh thật sao?”

“Uhm.” Cô gật đầu, “Chuyện mấy ngày nay, em đã nói với chị họ rồi, họ sẽ không tính toán đâu, chúng ta có thể……ở bên nhau không?”

“Hô hô, em nói rồi, em nói rồi có ích sao? Em tưởng rằng chị họ em sẽ quan tâm đến cảm nhận của em?” Anh lạnh hứ một tiếng, ánh mắt lại một lần như dòng sông chảy.

“Em ngày xưa từng làm sai qua, nhưng bây giờ em đã sửa, bây giờ em chỉ muốn ở bên anh thôi! Quân Huyền……ba, em muốn nói, chú Cố chú ấy cũng buông xuống được rồi, anh không thể buông xuống được sao?” Cô ngẩng đầu nhìn vào anh, đáy mắt tràn đầy ý cầu xin.

“Em từ đây nhảy xuống, anh sẽ không tính toán chuyện của ngày xưa, toàn bộ buông xuống, em……” Anh vẫn chưa nói xong, bóng hình bên cạnh đã không thấy rồi.

Họ vốn dĩ là đứng ở hàng rào chắn bảo vệ bị sông cuốn trôi làm đứt, cho nên anh vẫn chưa nói xong câu đằng sau, Bùi Nhã Phán không hề do dự nhảy xuống.

Anh mở mắt đứng nhìn cơ thể cô bị dòng sông cuốn trôi.

“Bùi Nhã Phán, em bị điên hả?” Anh không kịp cởi quần áo trên người, liền nhảy xuống ngay.

Và nhân viên trục vớt với vẻ mặt u buồn, đây là tình hình gì đây!

Mẫn Lệ nhìn và hai người nhảy xuống liên tiếp, “Còn ngây ở đó làm gì, cứu người đi!”

“Vâng vâng vâng! Lập tức!”

Và lúc này, Bùi Nhiễm Nhiễm đã rời khỏi giờ đã trở về nhà, còn Cảnh Thần Hạo thì đã về công ty.

Cô trở về liền không chờ được xông vào trong đải sảnh.

“Tri Hiểu! Bảo bối!” Cô đã ba ngày không được gặp em bé rồi.

May mà em bé không sao!

Lâm Tri Hiểu nghe được giọng của cô, vội vàng bế em bé đứng dậy, “Nhiễm Nhiễm, cậu cuối cùng cũng về rồi, cậu không về nữa, tớ đúng là……phải đi tìm cậu rồi.”

“Lâu rồi không gặp! Hai người đàn ông họ đúng là quá đáng, làm chuyện gì cũng không nói tớ nghe!” Bùi Nhiễm Nhiễm vội vàng từ tay cô nhận lấy em bé, cúi đầu nhìn vào đôi mắt xanh nhìn vào bản thân, “Bảo bối, là mẹ nè!”

“Nó không phải là ba ngày không gặp, không quen biết tớ rồi?’ Nếu như thế, cô nhất định sẽ vô cùng đau buồn.

“Nhiễm Nhiễm, tớ cảm thấy con trai nhà cậu, có thể cai sữa rồi.” Lâm Tri Hiểu nhìn vào đứa bé trong lòng cô không khóc không quậy, “Lúc đầu không thấy cậu còn khóc suốt, cho nó uống sữa bột liền không sao rồi.”

“Nói như thế, nó cũng khá dễ dỗ đấy.” Cô ôm em bé ngồi xuống, Dương Dương Noãn Noãn bên cạnh mẹ, không ở lại đây, cô có thể yên tâm đút sữa cho em bé.

Lâm Tri Hiểu nhìn thấy cô đút sữa, “Hai người dự khi nào cai sữa?”

“Tri Sữa, còn sớm mà? Nó mới hai tháng……” Cô cúi đầu nhìn vào em bé trong lòng, vừa nãy còn vẻ mặt không hiểu nhìn cô, bây giờ bắt đầu cứ vùi đầu trước mặt cô, an tâm nhắm đôi mắt đi ngủ.

“Nó vẫn còn nhận ra tớ.” Tâm trạng cô tức thời tốt lại.

“Mật Nguyệt!” Lâm Tri Hiểu đột nhiên đứng dậy, liền khập khiễng chạy đến bên Mật Nguyệt, không ngờ tới sắp đụng đến sofa, cũng không phải quẹo một cái!

“Cẩn thận chút!’ Bùi Nhiễm Nhiễm cũng có chút nôn nóng nhìn vào họ.

Lâm Tri Hiểu nắm lấy tay Mật Nguyệt, “Chắc là nhớ bạn trai của nó rồi, Dương Dương đâu?”

“Đang ở với mẹ, hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Đường Sóc cũng tỉnh rồi! Nếu Cố Linh không có rời khỏi, thì tốt rồi.” Cô thật lòng hi vọng Cố Linh còn sống.

Lâm Tri Hiểu ôm Mật Nguyệt ngồi trên sofa, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Mật Nguyệt, “Tối nay có thể gặp được bạn trai rồi, vui không nè?”

“Mẹ……Dương Dương.” Tay nhỏ Mật Nguyệt sờ lên mặt của mình, “Dương Dương……”

Lâm Tri Hiểu và Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời cô bé, cũng đồng thanh cười lên.

“Quả nhiên, tình yêu là phải bồi dưỡng từ nhỏ.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Mật Nguyệt đáng yêu, “Không biết sau khi tụi nhỏ lớn lên, còn có thể tốt được như bây giờ không.”

“Vấn đề này có chút thâm sâu rồi.” Lâm Tri Hiểu cười cười nói, bây đầu chọc ghẹo Mật Nguyệt, “Dương Dương lài ai?”

“Dương Dương, Noãn Noãn……” Miệng của Mật Nguyệt vẫn là la lên.

Cô bé ngày xưa mỗi lần đến đây, đều có thể nhìn thấy Dương Dương.

Dương Dương đâu?

“Dương Dương, Dương Dương……không, không thấy……” Mật Nguyệt đột nhiên bắt đầu ấm ức, liền sắp khóc ra vậy.

“Dương Dương, Dương Dương ở đây!” Lâm Tri Hiểu vội vàng sờ vào mặt cô bé, “Dương Dương ở đây!”

“Không, không có……” Đôi mắt Mật Nguyệt lung linh chuyển động, “Dương Dương…..không thấy rồi.”

Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm……”

“Tớ đi gọi điện thoại, để họ về nhà.” Cô vừa nói cúi đầu nhìn một mắt vào em bé, liền gọi điện thoại cho Dương Dương.

Mật Nguyệt còn đang khóc, cũng không ngủ, Lâm Tri Hiểu ôm lấy cô bé đi vài vòng ở bên ngoài.

Em bé cũng ngủ rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng nhẹ lòng một chút xíu.

Sau đó Dương Dương Noãn Noãn và Bối Tịnh Nguyệt cũng trở về rồi.

Nói rõ là tối nay ăn cơm, bây giờ trong nhà nhiều người như thế, đột nhiên không muốn ra ngoài, cuối cùng cô gọi cho Cảnh Thần Hạo, bảo bọn họ về ăn cơm.

Mật Nguyệt bây giờ có Dương Dương ở bên, cũng không khóc nữa.

Như là cái đuôi bám theo Dương Dương vậy, giọng em bé gọi cậu, “Dương Dương……Dương Dương……”

“Gọi anh đi!” Dương Dương không nhịn được, dừng chân xuống, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt dễ thương, “Mật Nguyệt, gọi anh nào.”

“Dương Dương……” Mật Nguyệt mở to đôi mắt vô tội nhìn cậu bé.

“Dương Dương, dì đâu có bảo nó gọi con bằng anh đâu!” Lâm Tri Hiểu đang ăn nho ở bên cạnh, nhắc nhở một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK