"Chẳng lẽ ở trước mặt anh thì em không cần phải che lấp, như vậy ở trước mặt người lạ em cũng phải làm vậy luôn sao? Em vẫn phải mặc quần áo chứ!" cô ta vẫn cuộn người trong chăn, sau đó bước xuống giường.
"Để anh lấy dùm em, em cứ ngồi đấy đi." Cảnh Thần Hạo thật sự không muốn nhìn nữa, đứng dậy vịnh vào hai vai của cô ta, "Nhiễm Nhiễm, đợi anh."
Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự bất tiện trong tư thế này, bèn ngồi bên giường đợi anh lấy quần áo đến, cô ta rời người khỏi chăn, ngoan ngoãn nằm đợi bên giường.
Cảnh Thần Hạo đưa cho cô ta một chiếc váy dài màu xanh dương, theo lí thì không có gì phải ngượng ngùng cả, nhưng cô ta vẫn cảm thấy e thẹn với ánh mắt nhìn cô như vậy, gương mặt nhỏ trắng ngần dần dần hiện lên một màu đỏ ửng.
"Anh có thể nào quay người sang chỗ khác đừng nhìn em nữa không?" cô cầm áo lót trên tay, có chút ái ngại.
"Nhiễm Nhiễm, không thể." Anh ta muốn nhìn cô ấy.
"Nhìn đi nhìn đi! Tùy anh vậy, em sẽ nhớ mãi trong lòng chuyện tối qua, lần sau mà anh dám như thế, em sẽ hận anh suốt đời." thế mà anh dám dùng cái cách đó!
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng mặc xong quần áo, cùng Cảnh Thần Hạo đi ra ngoài.
Hai người tìm thấy Dương Dương Noãn Noãn ở trong phòng thư giãn giải trí, Mẫn Lệ đang chơi game cùng với hai đứa, như vậy có tốt không?
Cô ta không thật sự muốn Dương Dương Noãn Noãn chơi game, sợ ảnh hưởng đến mắt của hai đứa!
"Mami!"
"Daddy!"
Dương Dương Noãn Noãn nhìn thấy hai người họ, lập tức chạy đến bên cha mẹ, Mẫn Lệ ngồi bên cạnh nhanh chóng bị bỏ rơi.
Mẫn Lệ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của hai đứa, khiến anh ta cũng muốn kết hôn, cũng muốn có con, những đứa con dễ thương như vậy, thật tiếc lại là con của người khác rồi!
Tại sao lại là con của người khác chứ?
"Mami!" Noãn Noãn nắm lấy tay của cô, "mami, mẹ không sao chứ?"
"Mami không sao, mami sẽ không có chuyện gì cả." Bùi Nhiễm Nhiễm nắm ngược lại tay của cô bé, còn cái tay kia thì nắm lấy Dương Dương có vẻ mặt trầm ngâm, sau đó liếc Cảnh Thần Hạo một cái, "em đi trước đây!"
"Để anh tiễn mẹ con em." Cảnh Thần Hạo liền đi theo mấy mẹ con đi ra ngoài.
Mẫn Lệ nhìn hình ảnh cả gia đình rời khỏi, càng cảm thấy thương tổn hơn, tất cả đều ức hiếp một mình anh ta!
Một mình anh ta á!
Thôi vậy, hay là cứ nghe theo lời Thích Thịnh Thiên ra nước ngoài diễm ngộ vậy!
Bầu không khí ở trong nước dường như không hợp với anh ta, gần đây đã gặp rất nhiều cô đào, nhưng anh ta đều không thích.
Lúc Bùi Nhiễm Nhiễm đến đây đi cùng với Tề Viễn Dương, nên Cảnh Thần Hạo mới muốn tiễn mấy mẹ con đi về, cô ta cũng không có cách nào từ chối, lại còn có Dương Dương Noãn Noãn ở đó nữa.
Trên đường trở về nhà, Dương Dương Noãn Noãn thỉnh thoảng nói chuyện với anh ta, như vậy có nghĩa là cuối tuần cả nhà đã được ở bên nhau rồi đấy.
Cô ta có khả năng tăng ca vào cuối tuần này, Dương Dương Noãn Noãn sẽ như thế nào?
"Hay là dẫn Dương Dương Noãn Noãn đến nhà anh đi? Hai đứa đã lâu lắm không về đó rồi, em có thể sẽ đến công ty bận chút chuyện." cô ấy dò thám thăm hỏi xem phía Cảnh Thần Hạo.
"Cuối tuần không cần phải tăng ca, anh đã hỏi dùm em rồi." Cảnh Thần Hạo nói dối không chớp mắt.
"Anh đã hỏi dùm em rồi à? Hỏi hồi nào vậy? để em hỏi xác định lần nữa xem!" thực ra cô ta có chút lo lắng, kế hoạch dự án đó sẽ có xích mích với phía Cảnh Thị, dù sao cũng phải thương lượng.
Nếu như đại đa phần kế hoạch của Cảnh Thị không có thay đổi, nếu như thật sự hai kế hoạch dự án đó đều là bản thân cô làm, thì cô cũng không biết nên theo dự án nào!
"Nhiễm Nhiễm, em không tin anh à?"
"Em không phải là không tin anh, em vừa mới được điều chức qua một công ty khác, khi làm một cái kế hoạch đầu tiên, bất kể có đấu thầu thành công hay không, em cũng hy vọng đã dùng hết sức mình làm tốt cái kế hoạch dự án đó rồi." cô ta không hy vọng vì nguyên nhân mình, mà khiến việc làm của mình đến cuối cùng không thể làm tốt nhất được!
"Cái em làm đã là tốt lắm rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì cả."
"Không trách nhiệm." Bùi Nhiễm Nhiễm trù một câu.
Nhiễm Nhiễm đang nói anh không có trách nhiệm à?
Anh ta có trách nhiệm đối với cô ta, có trách nhiệm với Dương Dương Noãn Noãn, còn đối với người khác thì không cần phải có trách nhiệm gì cả, đặc biệt là cái tên Tề Viễn Dương!
"Mami, không phụ trách cái gì thế?" Noãn Noãn bèn dí người đến gần mặt của cha mẹ.
"Noãn Noãn, mami không thể nào không có trách nhiệm với công việc mình được, nên mới đến công ty xem xem có vấn đề gì không." Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn cô bé, tùy tiện sờ lên mặt cô bé.
"Nhưng, hôm nay là ngày cuối tuần mà......" Noãn Noãn nghiên đầu, "chú Tề sẽ không bắt mami tăng ca đâu nhỉ! Nếu thế thì con sẽ không yêu chú ấy đâu!"
"Mami, nghe lời daddy đi nhé!" Dương Dương cũng nói thay lời dùm Cảnh Thần Hạo.
Quả nhiên hai đứa nhóc đã bị Cảnh Thần Hạo mua chuộc rồi.
Cô ta cũng có ấn tượng mơ hồ, nhưng thật ra lại không nhớ rõ có chuyện đó hay không!
Chiếc xe liền rẽ hướng đến gần ngã tư phía trước, hướng về phía Tú Viên.
Chẳng lẽ thật sự cô ta lại muốn trở về nhà như vậy sao?
Cô ta quay đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Dương Dương Noãn Noãn, nếu như hai đứa muốn, thì cô sẽ làm sao?
Không thể để cho hai con ở cùng với daddy suốt được, cô ta rất muốn chiều theo cảm xúc của các con.
Lúc trước Noãn Noãn không thấy Cảnh Thần Hạo gần nửa tháng bèn chạy đến công ty tìm anh ta rồi.
Bây giờ nhân ngày cuối tuần để cho hai đứa đến nhà Cảnh Thần Hạo chơi tí, sau này ắt sẽ không xảy ra sai xót đó nữa, không thể để cho Noãn Noãn một mình chạy ra ngoài được, quá nguy hiểm rồi.
Cô ta đành cam chịu cùng đi đến Tú Viên, khi đến nơi cô ta đứng ngoài cửa do dự không dám bước vào khi nhìn vào một nơi biệt thự quá quen thuộc này.
Dương Dương Noãn Noãn đã bước xuống xe rồi, Noãn Noãn đã bước vào biệt thự trước, Dương Dương vẫn đứng bên cạnh cô ta, ngẩn đầu nhìn mẹ.
"Mami, nếu như mẹ không vui, thì chúng ta đi về vậy." cậu bé cũng rất muốn cha mẹ mình làm hòa với nhau, thì cả gia đình sẽ lại được quây quần bên nhau.
Cô ấy ngồi chổm xuống, nhìn gương mặt nhỏ giống Cảnh Thần Hạo như đúc, "Dương Dương có vui không?"
"Mami vui thì con cũng vui rồi." Dương Dương cũng nhìn cô ta, không muốn mami vì chuyện này mà không vui.
"Mami rất vui, nhìn thấy các con vui thì mẹ cũng rất vui." Cô ta muốn thấy Dương Dương, nhưng mà ánh nhìn lại liếc sang cái bóng được rọi dưới nền đất.
Cảnh Thần Hạo vẫn đứng sau lưng cô ta, tư thế này có thể đang quan sát cô ta.
"Đi thôi!" cô ta nắm lấy tay Dương Dương cùng đi vào trong.
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy bóng dáng đi vào của mấy mẹ con, quả nhiên là cha con ruột thịt mà, đều bênh vực cha mình.
Tiết trời hôm nay dường như rất đẹp, tâm trạng cũng rất đẹp!
Bùi Nhiễm Nhiễm được về ngôi nhà quen thuộc, tất cả người làm trong nhà đều cung hỷ chúc mừng gọi cô ta một tiếng thiếu phu nhân, cô ta mỉm cười, bèn nắm lấy tay của Dương Dương Noãn Noãn đi lên lầu.
Anh ta cũng không vội vàng làm phiền mấy mẹ con, anh ta cũng còn một số chuyện phải làm.
Anh ta đi vào phòng sách, ngồi vào bàn vi tính trước mặt, người làm bưng một ly cà phê vào.
Cà phê được để trên bàn nhưng không uống ngụm nào, ánh mắt anh ta nhìn chăm chăm vào người đang cầm ly rượu trong màn hình, người đàn ông mặc trên người bộ đồ ngủ sập sệ.
Tề Viễn Dương ngồi trên ghế sofa, nhấp môi ly rượu, Cảnh Thần Hạo gương mặt lạnh lùng nhìn vào màn hình laptop, nhưng chỉ thế thôi gương mặt thanh tú đó vẫn khiến người nhìn vào cảm thấy như bị xua đuổi vậy,