“Không phải tốt lắm.” Anh sải bước đi tới: “Sợ sấm sét?”
“Người ta đã sợ từ nhỏ rồi mà!” Chỉ có sợ như vậy mới có thể quang minh chính đại ngủ với anh.
Mà Dương Dương lại quan tâm cô như vậy, kèo này ăn chắc rồi!
Ngoan ngoãn ở bên cạnh cô thôi!
Anh nhanh chóng thay quần áo, đi tới ngồi lên giường.
Tiểu Mật Nguyệt chui vào trong lòng ngực anh, cảm nhận được khí tức của anh, thật có cảm giác an toàn.
Rất thích a!
“Dương Dương!”
“Hửm……”
Cô xoay người, tay ôm lấy eo anh: “Dương Dương, em rất yêu anh, rất rất thích anh a!”
“Anh cũng yêu em, ngủ đi, không có việc gì đâu.” Anh ôm lấy cô, thân thể của con gái mới lớn đúng là đặc biệt, non nớt yếu đuối.
“Hì hì, em sẽ lớn thật nhanh, chờ em lớn rồi mình kết hôn ngay được không?” Cô không thể chờ được ngày làm vợ của anh nữa rồi.
“Ưm.”
“A a a……” Cô hài lòng nhắm mắt, chỉ cần thêm 6 năm nữa cô sẽ được gả cho Dương Dương.
Anh vốn là người bình thản ít cười, bây giờ cũng bất giác mỉm cười mãn nguyện, nhân sinh còn gì hạnh phúc bằng việc người con gái anh yêu cũng yêu anh sâu đậm như vậy.
Vợ mình nuôi từ bé đúng là có cảm giác không tệ.
Hôm sau, anh bị đánh thức bởi một giọng nói khá cao.
Anh mở to mắt nhìn tay mình đang để đâu, lập tức rụt tay lại.
Tiểu Mật Nguyệt khuôn mặt nhăn nhó: “Dương Dương, đau……”
“Đau ở đâu?” Anh khẩn trương hỏi thăm.
“Ở đây……”Cô chỉ vào bộ ngực nhỏ của mình, nơi mà Dương Dương vừa lấy tay ra.
Cũng trách anh lơ đãng, nhưng anh chỉ đè lên một chút, đã đau tới vậy rồi?”
Thời kỳ phát dục tương đối đặc thù, chỉ đụng nhẹ cũng thấy đau.
“Anh anh anh……” Cô leo lên người Dương Dương: “Anh thổi cho em hết đau đi.”
Cảnh Bùi Dương: “......”
Cô định kéo áo ngủ lên, lập tức bị anh chặn lại.
“Không được, Tiểu Mật Nguyệt, em ráng nhịn một chút sẽ không đau nữa, ngoan, từ giờ anh sẽ không động vào nữa, ráng nhịn một chút, được không?” Anh cũng không hiểu sao mình lại động vào ngực của cô.
“Anh anh anh……” Cô ủy khuất bĩu môi: “Sau này mình sẽ kết hôn phải không?”
“Đúng.”
“Vậy thì có sao, không phải sau này anh cũng sẽ nhìn sao?” Lúc này cô lại càng tỏ ra ủy khuất hơn: “Có phải nó nhỏ quá nên anh không muốn nhìn không? Có phải con trai mấy anh đều thích ngực bự không?”
“Em nghe ai nói vậy?”
“Ai ai cũng nói như vậy, chị Noãn Noãn cũng nói con gái phải nhô nhô ra, vểnh vểnh lên, sờ vào mới có cảm xúc, em như tấm ván vậy……” Cô bĩu môi ủy khuất: “Thì ra Dương Dương cũng là người nông cạn như vậy.”
“Tiểu Mật Nguyệt, em chỉ mới 12 tuổi, sau này còn phát triển nữa mà, ngoan, rời giường!” Anh sắp khóc không ra nước mắt rồi, Mật Nguyệt còn nhỏ mà đã để ý đến vậy rồi.
“Hừ, thì ra anh đúng là thích ngực bự, từ giờ sáng nào em cũng phải uống hai hộp sữa bò.” Cô muốn nhanh chóng phát dục.
“Em vui là được rồi.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Em là vì nghĩ tới Dương Dương, chỉ cần Dương Dương thích em sẽ cố gắng.” Cô từ người Dương Dương đứng dậy, cũng không còn cảm giác đau nhức nữa.
Tiểu Mật Nguyệt đúng là nói được làm được, bữa sáng Dương Dương đã thấy cô uống hail y sữa bò.
Điều này biểu thị rõ cô muốn phát dục đến mức nào.
Cuối cùng ai là người đã nói những lời đó với cô?
“Bạc Ngôn! Tài khoản game của anh, em sẽ trả lại cho anh, nguyên vẹn như cấp độ lúc đầu!”
Người chơi rmb chuyên nghiệp cày ngày cày đêm, cuối cùng cũng có thể đạt được cấp độ ban đầu của anh!
Sau này cũng không dám dùng cách này để báo thù ai nữa!
“Nhanh vậy, em nhờ ai cày giùm vậy?” Bạc Ngôn uể oải tựa vào ghế: “Dù là người khác cày giùm, nhưng trong lòng em cũng đã có anh, anh đây cũng xin nhận.”
“……” Trong lòng cô có anh từ hồi nào?
Được a, đúng là cũng có một chút, nhưng không thể để anh cứ đắc thắng như vậy được.
Sắc mặt Cảnh Bùi Dương lạnh lùng, cùng Tiểu Mật Nguyệt nói tạm biệt liền rời đi.
“Anh đi làm đi! Về sẽ đưa cho anh!” Cô còn chưa ăn xong.
Vậy mà ai cũng tránh đi hết.
“Được!” Anh rất mong chờ.
Nghỉ hè sắp kết thúc, cô phải về rồi!
Sauk hi trở về sẽ không còn được gặp anh nữa!
Nghĩ lại có chút đau khổ!
Ban đêm, Bạc Ngôn đi làm về, ngồi trên ghế sôpha, Bùi Noãn đưa ipad cho anh, “Trong đây có đủ game mà anh cần, cấp độ cũng luyện lại như cũ của anh rồi, còn lại anh tự lo đi.”
“Cám ơn, mai dẫn em đến công ty của anh.”
“Ai thèm đến công ty anh.” Công ty anh làm chẳng phải là Cảnh thị hay sao?
Có gì tốt đâu!
Không đi!
“Không muốn cũng phải đi, em ngày ngày ở nhà như vậy không thấy buồn chán hả? Sẵn tiện……” Anh đặt ipad xuống bàn: “Em có muốn thi đại học ở bên này không?”
“Anh…… Đầu óc có bệnh, đúng không? Em đang học ngon lành, tự nhiên kêu em thi đại học bên này, vậy là phải học lại từ đầu, miễn đi.” Cô rất ghét đi học.
“Em học đại học ở đây, mình có thể ở bên nhau rồi!”
“Ai muốn ở bên anh, anh đừng có tự mình đa tình.” Cô đứng dậy: “Em đi ngủ, bây giờ mình chỉ là bạn bè, anh đừng có nghĩ nhiều quá!”
“……” Cảnh Bùi Noãn đúng là bức tường bằng sắt.
Một chút cảm xúc cũng không có!
Ngày thứ hai, anh đi làm, Cảnh Bùi Noãn vẫn còn chưa dậy, đúng là cô không hề muốn đi.
Đảo mắt liền tới cuối tháng tám, họ phải về rồi!
Trước khi khởi hành một đêm, Bạc Ngôn dẫn Noãn Noãn ra ngoài.
Xe thể thao mui trần, Noãn Noãn ngồi trên xe hóng gió, mái tóc vàng bồng bềnh tung tay trong gió.
“Bạc Ngôn, mai em về rồi, anh cũng đừng có nhớ em quá a……” Cô mang kính râm, nghiêng đầu nhìn anh.
“Em nhớ anh thì bay về thăm anh, anh lúc nào cũng hoan nghênh.”
Về sau những buổi họp và đi công tác của anh càng lúc càng nhiều, lập nghiệp đúng là không dễ.
“Em không thèm!”
“Ban đêm em mang kính râm làm gì? Hay là sợ không nỡ xa anh nên khóc?” Anh cười tà đạo, nếu đúng là như vậy, anh thật không nỡ rời xa cô.
“Anh đừng có tự luyến quá, chỉ là ánh đèn ban đêm chói quá thôi.” Cô uể oải tựa người ra sau.
Cuối cùng xe dừng lại ở một bãi biển, một bãi biển rất đẹp, cô biết trước sẽ đến đây nên đã mặc một chiếc váy hoa màu hồng.
Cô chậm rãi bước trên bờ cát mịn, gió biển mằn mặn, tiếng song vỗ nhẹ nhàng, cô chưa bao giờ thấy yên bình đến vậy.
Bạc Ngôn bên cạnh cũng mặc đồ rất đơn giản, áo sơ mi trắng, quần kaki màu xanh lam lửng, cùng một đôi dép lào, chuẩn hình ảnh một người đang đi du lịch nhàn nhã.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------