“Ồ, con biết rồi, mami mà thấy daddy nằm trên giường bệnh tội nghiệp như thế, nhất định sẽ đau lòng, sẽ đến tìm daddy!” Noãn Noãn cười đáp, quay đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, “Daddy, Noãn Noãn nói đúng không?”
Đúng là con gái ruột của anh, suy nghĩ giống y hệt anh.
Nhưng anh không chắc chắn Nhiễm Nhiễm có về không, nhưng anh cũng muốn thử.
Cửa đột nhiên vọng lại tiếng giày cao gót, Noãn Noãn vui mừng quay đầu, cười rồi đáp lại tiếng mở cửa: “Mami! Mami!”
Nhưng người mở cửa lại không phải Bùi Nhiễm Nhiễm, mà là Bùi Nhã Phán.
“Dì, dì đến rồi!” Nó bỗng tụt cảm xúc xuống, sao mami của nó còn chưa đến.
Mami có phải không thích daddy nữa không?
Mami không thích nó và anh hai nữa ư?
Bùi Nhã Phán tay cầm bình đựng đồ ăn, mặc 1 chiếc đầm trắng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Dương Dương Noãn Noãn, anh Đường, anh Mẫn.”
“Anh rể, em có hầm ít canh, anh uống chút nhé!” Cô cười đi tới, giờ này đã là 11h, đối với bệnh nhân mà nói, đã đến giờ ăn trưa.
“Dương Dương Noãn Noãn các con cùng ăn chung với daddy nhé!” nếu không nói thế, cô lo Cảnh Thần Hạo sẽ không ăn.
Cảnh Thần Hạo mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, đôi mắt nhìn trước mặt, dường như không nghe thấy lời cô nói.
Hôm qua lúc cô mặc bộ lễ phục cưới của Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước mặt anh ta, trong mắt Đường Sóc và Mẫn Lệ đã có thành kiến với cô ta.
Bất kể như thế nào, cô ta cũng không nên như vậy, không nên gạt Cảnh Thần Hạo.
Cho dù Bùi Nhiễm Nhiễm cầu xin cũng vậy, nếu cô ấy đi, trực tiếp không xuất hiện càng tốt.
Nếu Cảnh Thần Hạo không phát hiện, coi như hôn lễ đã xong, cho dù không lãnh giấy kết hôn, nghi thức cũng đã hoàn thành.
May mà Cảnh Thần Hạo phát hiện kịp, giờ chuyện này đã đồn ầm ở thành phố A, nhưng Cảnh Thần Hạo vẫn không có ý định khống chế lại, có thể nói hoàn toàn không quan tâm, mặc cho bao lời nói khó nghe bên ngoài.
Làm như vậy chỉ nhằm 1 mục đích, để Bùi Nhiễm Nhiễm trở về!
Bùi Nhã Phán ở trong phòng bệnh, tự động rót chén canh, cúi đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, không xác định giờ anh ta còn có thể tự tay ăn không, đôi tay anh để trong chăn, cô không thấy rõ tình trạng của anh.
“Anh rể, anh ăn xíu trước đi! Dinh dưỡng đủ mới có tinh thần, mới sớm bình phục, tin rằng chị họ cũng không muốn thấy anh như thế.” Cô đưa chén canh hầm sườn đưa đến trước mặt anh.
Cảnh Thần Hạo vẫn nhìn về phía trước, đôi môi trắng bệch nói, “Đem đi chỗ khác.”
Qua chuyện tối qua, Bùi Nhã Phán coi như đã hiểu ít ít về tính cách của Cảnh Thần Hạo, anh không thích mình, nên lời mình nói anh sẽ không nghe lọt tai.
Cho nên, cô hướng ánh nhìn về phía Đường Sóc và Noãn Noãn, “Noãn Noãn, bảo daddy con ăn đi, giờ ba đang bị bệnh, nếu không ăn, sẽ không khỏi được.”
Noãn Noãn nghe lời, cái đầu nhỏ lắc lư không ngừng, đôi mắt to xanh lơ ngọc bích của nó nhìn Cảnh Thần Hạo, “Daddy, ba ăn xíu đi!”
Thấy anh không nói gì, âm thanh Noãn Noãn lại nhẹ đi vài phần, “Daddy, ăn xíu đi, con xin ba đấy!”
Nghe lời con gái nói, Cảnh Thần Hạo hoàn thần lại, đưa tay đón lấy cái chén từ tay của Bùi Nhã Phán.
Người trong phòng thấy anh cuối cùng cũng ăn đồ, trong lòng nhẹ nhòm, đúng là sức mạnh của con cái đủ lớn, sáng nay Mẫn Lệ và Đường Sóc khuyên hết lời mà đến nửa giọt nước anh cũng không uống.
Cảnh Thần Hạo vừa uống 1 ngụm, bên ngoài lại truyền lại tiếng bước chân vội vã, âm thanh này Cảnh Thần Hạo đã quá quen thuộc.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa, cánh cửa phòng bệnh đẩy ra, tay của Thích Thịnh Thiên cầm 1 túi đã được dán kính đi vào, “Anh Hạo, lúc em vào bệnh viện, y tá quầy thu ngân nhờ em đưa anh, nói là của anh.”
Ai nấy đều nhìn túi trong tay anh ta, có người đưa cho Cảnh Thần Hạo, vậy là thứ gì?
“Ngoài ra, em vừa tra ra 1 tin.” Nói đến đây, giọng anh ta run run, đến bước chân cũng chậm lại.
“Nói.” Cảnh Thần Hạo đã vô cùng sốt ruột muốn biết.
Chuyện anh ta nói chắc chắn có liên quan đến Nhiễm Nhiễm, nhìn khẩu khí anh ta, chắc khong phải tin tốt lành.
Bất kể là tốt hay xấu, anh cũng đều muốn biết.
Hôm qua có 1 máy bay riêng rời khỏi thành phố A, là của Te.”
Giọng Thích Thịnh Thiên vừa dứt, chén trong tay của Cảnh Thần Hạo xém rớt xuống đất.
Tối qua tới giờ không tìm ra tin tức của cô ấy, cô ấy ngồi máy bay rời đi sao?
Cô không đem theo giấy tờ gì, cũng chỉ có thể là ngồi máy bay tư nhân.
Tổng tài Te, Tề Viễn Dương.
Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, sao lại ra đi đúng ngày đại hôn, không cần anh, cũng không cần cả Noãn Noãn Dương Dương.
“Anh Hạo, cái này...” Thích Thịnh Thiên hướng nhìn túi anh ta đang cầm.
“Xé.”
Thích Thịnh Thiên lập tức xé túi thư ra, nhìn nội dung bên trong, sắc mặt trắng bệch.
Còn chưa đưa cho Cảnh Thần Hạo xem, đã có tiếng cười, “Không có gì, chuyện công ty, anh Hạo cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, chuyện công ty em xử lý là được.
Thích Thịnh Thiên rất hiểu Cảnh Thần Hạo, Cảnh Thần Hạo cũng rất hiểu anh ta, nếu là chuyện công việc, anh ta sẽ không phản ứng như thế.
“Đưa đây!” khẩu khí anh khó chịu, anh không tin chuyện công việc, nhất định liên quan đến Nhiễm Nhiễm.
“Anh Hạo, thật liên quan đến công việc, tối qua máy bay của Tề Viễn Dương rời khỏi thành phố A, em đoán chị dâu cũng ở trên đó, nên giờ em sẽ ra nước ngoài tìm người.” Thích Thịnh Thiên nói xong quay người đi, túi được niêm phong đằng sau anh bị Mẫn Lệ lấy mất.
Sau khi Mẫn Lệ lấy, anh ta không xem, ngược lại trực tiếp ném lên giường của Cảnh Thần Hạo.
“Mẫn Lệ, tiểu tử ngươi có ngu không hả!” Thích Thịnh Thiên nhìn bộ dạng anh ta, hét lên.
Rồi nhìn Mẫn Lệ cái, thì trong túi đã bị xé ấy lòi ra đơn xin ly hôn mấy chữ đó, tất cả mọi người ở trong phòng đều thấy rõ.
“Bùm!”
Chén trong tay Cảnh Thần Hạo rớt xuống đất.
Hai tay anh lấy đơn xin ly hôn ra, trên đó còn có chữ ký của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Anh lật đi lật lại, những chỗ cần ký, cô đều đã ký hết.
Ở công ty toàn cô nhìn anh ký tên, đã lâu rồi anh không nhìn thấy chữ ký cô, chữ ký cô vẫn nho nhã, lộ ra sự phóng khoáng và khí chất.
“Đây là sao đây? Ai đưa đến đây!” Mẫn Lệ hét lớn.
Thích Thịnh Thiên hận đến nỗi không thể kéo anh ta ra ngoài, không thấy sắc mặt Cảnh Thần Hạo đã biến sắc hết rồi sao?
Toàn thân anh đầy sự lạnh lùng và bi thảm, giống như rớt xuống đại ngục!
“Tôi đã đi kiểm tra camera, người đưa đến là người đến thăm bệnh, anh ta nói có người cho tiền kêu anh ta đưa đến, cũng không thấy rõ mặt mũi người ta, cũng không biết người ta đi đâu, camera không tra ra được.”