Lệ Nhẫn nhìn, đây không phải ban ngày ban mặt quấn lấy boss kêu baba sao?
Trùng hợp như vậy?
“Tiểu tử, hình như nhóc là người đụng phải chú đó, nhìn xe chú đi, nhóc nghĩ nhóc đủ tiền bồi thường không?” Đây rõ ràng là đang xem thường cô nhi quả phụ.
“Mama……” Tiểu Bộ Bộ ngồi xuống, sờ lên vết máu trên người mẹ.
Gần đây xảy qua quá nhiều trường hợp như vậy, người dân ai cũng làm ngơ, lòng người thật lạnh lẽo.
“Nhóc đừng gấp, chú giúp cháu gọi xe cứu thương.” Lệ Nhẫn an ủi một câu.
Anh vừa mở miệng, mắt của Tiểu Bộ Bộ liền sáng lên, ngước lên nhìn anh, nhớ lại cảnh tượng sáng nay xảy ra ở sân bay.
“Baba! Baba!”
Tiểu Bộ Bộ chạy về phía đám người đang vây quanh.
Nam nhân kia ánh mắt như có tia điện xẹt qua, “Chạy chiếc xe điện cùi đó có thể làm được gì, nghĩ là bồi thường nổi sao?”
Ánh mắt Lệ Nhẫn tối sầm lại, dám nói vậy với boss, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào mà.
Cảnh Hành bị một cánh tay nhỏ kéo đi, vừa đi đến nơi đã thấy một nữ nhân đang nằm trên đất, xung quanh toàn là máu.
“Lệ Nhẫn, đưa cô ấy vào viện.”
“Dạ, boss.” Lệ Nhẫn lập tức gọi điện thoại: “Chúng tôi đang ở cầu Hạ Lương, lập tức cho người tới dọn đường, boss muốn đi qua.”
Lệ Nhẫn chăm sóc cho người phụ nữ bị thương, Cảnh Hành quay sang nhìn người nam nhân kia, dưới ánh đèn, ánh mắt xanh thẳm của anh càng thêm phần kì bí, khiến người khác không khỏi lạnh gáy.
Người kia sợ hãi lui lại, dựa vào thân xe: “Tiên sinh, phí sửa xe!”
“Phí sửa xe? Có phải đầu anh có vấn đề rồi không? Có cần nấu rồi bỏ vô khung làm lại không? Đụng người còn đòi tiền? Lát nữa chờ cảnh sát tới từ từ mà đòi đi.”
“Cái gì cảnh sát, bọn họ mở cửa mà không nhìn, tôi đụng trúng, là lỗi của họ mà.”
“Ở đây có camera, ai đúng ai sai lát nữa cảnh sát tới sẽ biết ngay, nếu là lỗi của họ, phí sửa xe tôi lo hết, lo luôn tiền cho anh đi đập xe làm lại chiếc mới.” Cảnh Hành nói xong liền ôm bánh bao nhỏ dậy: “Đi.”
Người xung quanh không ngừng bàn luận, tên nam nhân kia sợ tới nổi xém tí tè ra quần.
Rõ ràng không phải người một nhà!
Cậu bé đó rõ ràng là tùy tiện tìm một người giúp đỡ, không ngờ lại tìm trúng quý nhân!
Lúc Lê Lê tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện.
Cô mở to mắt nhìn, cảnh tượng trong phòng bệnh này còn tốt hơn ở nhà cô.
“Mama, mama tỉnh rồi!”
“Tiểu Bộ Bộ?” Cô cựa quậy, trên đầu quấn đầy băng gạc, cả người cũng vậy, rất đau.
Mà trên mặt Tiểu Bộ Bộ còn có một vết bầm tím rất lớn, phá hư khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Bộ Bộ rồi.
“Mama, là baba cứu mình đó, baba rất là lợi hại a. Trên tivi nói có ân phải báo, mà thường là lấy thân để báo ân, baba cũng chỉ chịu một chút ủy khuất thôi, mama, mama chịu đi!”
“Baba?” Lê Lê nhìn Cảnh Hành đang đi tới.
Đây không phải anh trai hồi sáng sao?
Cảnh Hành thấy cô không sao: “Tiền thuốc men tôi đã trả giúp cô rồi, không cần khách sao, sau này cẩn thận hơn.”
“Baba muốn đi sao? Baba không lo cho mama với con nữa sao?” Tiểu Bộ Bộ ngồi ở mép giường, mặt ủy khuất.
Cảnh Hành gấp rút quay lại: “Nhóc à, chú không phải baba của con.”
Tiểu Bộ Bộ giữ chặt một góc bộ vest của anh: “Không sao a! Ba ruột của con bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi, mà mẹ con lại đẹp như vậy, đã vậy còn biết giặt giũ nấu nướng, làm ấm giường còn giỏi hơn a.”
Cảnh Hành nhìn Lê Lê đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm anh: “Nhóc con, chú không thiếu người hầu.”
“Nhưng mà chú thiếu bà xã a!”
Cảnh Hành trong lòng cười thầm, “Đứa bé lanh lợi, chăm sóc mẹ cho tốt, chú đi đây.”
“Baba……” Tiểu Bộ Bộ quấn lấy anh không buông: “Baba đi rồi con sẽ không có baba nữa.”
Cảnh Hành nhìn Lê Lê, tình huống khó xử này cô ấy không định giải thích một chút sao?
“Tiểu Bộ Bộ, chú đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi, không được làm phiền chú nữa.” Lê Lê nắm lấy cánh tay nhỏ của Tiểu Bộ Bộ: “Vị tiên sinh đây, cám ơn anh, tiền thuốc men tôi……”
“Không cần trả.” Để tránh phiền phức, tốt nhất sau này đừng gặp lại.
“Ơ…..nhưng mà……” Lê Lê rất khó xử.
“Người đụng phải cô bồi thường tiền thuốc men, nên cô không cần trả cho tôi.” Cảnh Hành ngắt lời cô, đứng dậy rời đi.
Tiểu Bộ Bộ nhìn bóng lưng của anh, biết tên của chú rồi, sau này không sợ không tìm ra!
Tâm tư của Tiểu Bộ Bộ, Lê Lê hoàn toàn không biết
“Tiểu Bộ Bộ, sao chú ấy lại ở đây?” Một ngày mà gặp hai lần, thật quá trùng hợp.
Tiểu Bộ Bộ kể lại mọi chuyện cho cô nghe, không quên thêm mắm dặm muối, người ẳm cô vào viện rõ ràng là Lệ Nhẫn, vậy mà bây giờ qua lời kể của Tiểu Bộ Bộ lại biến thành Cảnh Hành.
“Chú ấy đúng là người tốt, chú ấy đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, sao này con không được gây chuyện, gọi người ra là baba nữa, lỡ chú ấy có người yêu hay là đã có vợ, con gọi như vậy sẽ làm người ta khó xử đó.” Lê Lê nhỏ tiếng nói.
“Không có, baba còn độc thân!”
“Nói bậy, sau này sẽ không phải như vậy nữa!” Không lẽ anh ấy định độc thân cả đời?
“Mama, baba có phải rất đẹp trai, rất cool không?” Tiểu Bộ Bộ phấn khích hỏi.
“Rất đẹp trai, rất cool, nhưng không liên quan tới mình, đã nói con không được gọi người ta là baba rồi mà.” Lê Lê bó tay rồi.
Tiểu Bộ Bộ rất không nghe lời, giống như bây giờ vẫn không ngừng gọi cô là mama vậy.
Để Tiểu Bộ Bộ đổi cách gọi, đúng là rất khó.
Tiểu Bộ Bộ uể oải ngáp một cái, ngủ thiếp đi trong lòng cô.
Vài ngày sau, Lê Lê xuất viện.
Trở lại căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, nhanh chóng tìm công việc thực tập.
Hai tháng nghỉ hè vừa rồi công việc của cô cũng không tệ.
Ít nhất học phí cho bánh bao nhỏ cũng đã đủ, cô thì có học bổng, có thể yên tâm một phần nào.
“Mama!” Tiểu Bộ Bộ cầm ly sữa bò đi đến trước mặt cô: “Mama xinh đẹp như vậy, mama định tìm công việc gì a?”
“Mama sẽ quyết định sau, con đi xem tivi đi.” Bây giờ có quá nhiều sinh viên đi thực tập, cạnh tranh quá nhiều nên tiền lương rất thấp!
“Mama, mama có cân nhắn vào làm ở công ty baba không?”
Chân mày của Lê Lê khẽ nhíu lại: “Con đang âm mưu gì đó?”
“Không có a, con chỉ là một đứa bé 4 tuổi, có thể làm được gì a.” Tiểu Bộ Bộ ngồi trên ghế sôpha xem tivi, hai chân nhỏ không ngừng đung đưa.
Lúc này, điện thoại di động của Lê Lê vang lên.
“Học tỷ!”