Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thần Hạo trầm tư không nói gì cứ nhìn cô, nhìn sao cũng thấy không đủ, vợ anh là đẹp nhất.

Bùi Nhiễm Nhiễm trang điểm xong, Dương Dương Noãn Noãn đeo cái cặp nhỏ đi xuống lầu.

Cả nhà cùng nhau ra ngoài.

Cảnh Thần Hạo hứa sẽ đưa Dương Dương Noãn Noãn đến nhà trẻ, cho nên cô đến công ty 1 mình, để Cảnh Thần Hạo dẫn chúng đi.

Lúc rời khỏi,Cảnh Thần Hạo ôm eo cô, còn tham lam hôn lên má cô, “Bà xã, tối nay em muốn ăn gì?”

“Tối qua cả ngày em chẳng làm việc, tối nay không có thời gian ở cùng anh, không cần đến.” Cô nhỏ tiếng đáp lại.

“Không sao, không làm phiền em, em tăng ca, anh ở cạnh em.” Anh chỉ muốn ở cạnh cô thôi.

“Vậy...nói sau đi!” Cô sắp trễ rồi.

Như vậy tức là còn cơ hội, anh có cơ hội rồi!

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh vui như thế, cũng không nói thêm câu từ chối.

Cô lái xe đến công ty, vừa bước vào phòng kế hoạch, đã bị gọi đến văn phòng Tổng Tài Tề Viễn Dương.

Nhớ ngay đến việc tối qua Cảnh Thần Hạo nói sẽ xin Tề Viễn Dương chô cô nghỉ phép, cô thật không biết giải thích thế nào?

Nói cô tăng ca lao lực quá độ.

...

Cô đứng đối diện bàn làm việc của Tề Viễn Dương đã gần 10 phút, nhưng Tổng Tài Tề tổng chỉ dán mắt vào màn hình máy tính, giống như không thấy cô ta vào vậy.

“Tề tổng, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây, kế hoạch cần chỉnh sửa 1 số chỗ.” Cô đã không nhận được lên tiếng nhắc nhở.

“Các người..làm lành rồi.” Tề Viễn Dương cũng mở lời, nhưng không phải trả lời câu hỏi của cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm nói, “Ở công ty bàn luận chuyện công, không nói chuyện tư.”

“Cô đúng là...công tư phân minh mà.” Tề Viễn Dương từ từ ngẩng đầu liếc cô ta cái, “Có phải cô không thoải mái, nếu không khỏe cứ về nhà nghỉ ngơi đi, nghỉ hưởng lương, nghỉ cho đến lúc cô khỏe mới về làm lại.”

“Không cần, tôi nghỉ đủ rồi, Hạng mục Thanh Quan nếu muốn lấy được, cần phí chút thời gian và tâm huyết, nỗ lực lâu như thế, ít nhất phải biết có thể đi đến bước nào.”

“Hai bên đều là sách lược của cô, có thể thành công hay không, trong lòng cô tự biết rõ.” Tề Viễn Dương thì không thèm đề ý, trước giờ anh không hề đề ý là có thành công không.

“Sách lược của tôi chỉ đại diện cho mỗi suy nghĩ cá nhân tôi, không đại diện cho người khác, còn phải coi nhưng ủy viên khác nghĩ gì.” Cô đột nhiên nhớ đến đêm đó, Tề Viễn Dương hình như đã đánh phế 1 người trong số đó.

Cô luôn bận rộn, nên nhanh chóng quên đi, nhưng còn nhớ được cách đây không lâu nhân viên tại phòng sách lược thảo luận, nói gì mà công ty phá sản, xảy ra tai nạn, nằm trên giường bệnh thành người thực vật.

Cô híp mất nhìn Tề Viễn Dương đối diện mình, người này vẻ như vất cần, phong thái điềm tĩnh, nhưng quả thật có thể xứng danh Tổng Tài, dễ dàng như thế đã biến người khác thành thế này.

Ai dám chống đối anh!

“Ý tưởng cô không tệ, nếu là tôi...nhất định sẽ chọn của cô.”

“Cho nên là chọn phương án nào đây? Tôi sẽ cố hết sức.” CÔ cũng không biết giờ chiến lược của bên Cảnh Thị như thế nào.

“Cố gắng không phải bảo cô làm mệt đến ngất đi!” Tề Viễn Dương đột nhiên tức giận, đôi mắt như cười mà như không cười nhìn cô, rồi nhìn vào màn hình máy tính.

Thực ra màn hình không có gì.

“Từ hôm nay trở đi đúng giờ xuống ca, công việc không được mang về nhà, nếu bị tôi phát hiện...dự án này cô không cần phụ trách nữa.”

Bùi Nhiễm Nhiễm còn kịp phản ứng đã nghe giọng nói quá kích của anh, rồi lại nghe những lời cô không thể hiểu nỗi.

Từ khi nào mà phòng sách lược đã thành 1 vị trí nhàn nhạ rồi?

“Tôi biết rồi.:”

Cô cũng lười so đo với ngọn lửa bộc phát của Tề Viễn Dương, bọn họ cũng được coi là bạn, cô mệt đến ngất đi, anh ta thân là Tổng tài, đương nhiên nổi nóng.

Cô rời khỏi phòng Tổng tài, về đến vị trí của mình, không thể mang về nhà, vậy lúc ở công ty phải cố gắng nhiều.

...

Văn phòng Tổng tài Cảnh Thị.

Cảnh Thần Hạo vừa từ phòng họp đi ra, thư ký Ứng Ngữ đã nhắc nhở anh, “Cảnh Tổng, cô Diệp đang ở phòng khách đợi anh.”

Diệp Mộ Yên đến đây làm gì?

Cảnh Thần Hạo mặt lạnh lùng đến phòng họp, đằng trước cô đặt 1 ly cà phên, cô dường như không uống, mấy chuyện này anh cũng không để tâm.

Ngồi đối diện cô, nhìn mặt cô, nếu không phải lúc nãy thư ký nhắc nhở, anh cũng không biết người trước mặt mình là ai.

“Có việc nói thẳng.” Anh lạnh lùng buông 1 câu, trước mặt anh đặt ly cà phên xuống.

“Cảnh Tổng nói có lý, nếu vậy, tôi xin nói thẳng.” Diệp Mộ Yên bưng ly cà phê chưa hề uống qua, “Cảnh Tổng, tin tức mới hôm đó ra, anh dường như không có phản ứng gì, chẳng lẽ là thừa nhận? Nhưng nếu anh đã thừa nhận rồi có từng hỏi qua ý kiến tôi.?”

“Tôi tuy là 1 diễn viên nhỏ, nhưng tôi có thể dựa vào nghề này nuôi sống An An, nhưng giờ...” Diệp Mộ Yên mím môi, vị cà phê đắng quá, “Anh em tốt của anh đã chặn tôi, không cho tôi có thu nhập, vậy tôi không cách nào để nuôi dưỡng An An, nhưng đối với Cảnh tổng anh chỉ cần nói 1 câu, xin anh hãy nói với Đường Tổng giúp tôi, tôi sẽ không bị đóng băng.”

“Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi, lúc tôi quyết định sinh nó ra, cô nên nghĩ đến hậu quả của nó.” Cảnh Thần Hạo vẫn cứ lạnh mặt.

“Đó đúng là chuyện của tôi, nhưng nếu Cảnh Tổng không giúp tôi,,tôi chỉ có thể dẫn An An đi tìm Cảnh lão phu nhân, tôi nghĩ bà ấy sẽ giúp tôi.” Diệp Mộ Yên mặt nở nụ cười ác ý, “Cảnh Tổng, chuyện này anh ra mặt hay mẹ anh ra mặt?”

“Cô uy hiếp tôi?” Cảnh Thần Hạo đột nhiên cảm thấy tức cười, con đàn bà này cảm thấy mình đáng giá tới đâu mà uy hiếp anh?

“Tôi chỉ muốn có thể sống tiếp, sống tôi, yêu cầu này quá đáng sao?” Diệp Mộ Yên cười tươi rói, khuôn mặt lộ lúm đồng tiền nhỏ, “Giữa chúng ta không có tình cảm, nhưng bà Cảnh thì không nghĩ vậy, anh vẫn nên nghe lời tôi, đứng để tôi làm lớn chuyện, tôi mà không được yên, cũng không để anh yên.”

“Ha...” Cảnh Thần Hạo đột nhiên đứng dậy, “Tùy cô muốn làm gì thì làm.”

“Thật ư? Tôi chỉ sợ chuyện tôi làm sẽ khiến cho bà Cảnh đau lòng? Tôi là người trong ngành giải trí, tin tức gì cũng có thể nguy tạo được.!” Cô để ly xuống, đứng lên nhìn bóng lưng anh.

“Vậy ngụy tạo đi!” Cảnh Thần Hạo nói xong, nhấc chân rời khỏi.

Chỉ sợ cô không làm gì, càng im lặng càng không nắm được thóp, cô ta càng làm nhiều, sẽ càng có nhiều sơ hở.

Diệp Mộ Yên nhìn bóng anh rời đi, cô quả nhiên không hiểu Cảnh Thần Hạo đang nghĩ gì, anh ta nếu thật lòng thích Bùi Nhiễm Nhiễm như thế, sao không cản cô?

Nếu đã không lo, hay là anh đã không còn tình cảm với Bùi Nhiễm Nhiễm?

Không có tình cảm cũng không đúng, cô chính là nhận được tin hôm qua Bùi Nhiễm Nhiễm đến tìm anh mới đến đây, nghe nói đến tan ca mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK