Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Sóc hít một hơi thở sâu, đóng cửa phòng lại, bế cô đi vào phòng, liền trực tiếp ném lên trên giường.

“Em uống say rồi.” Trên người anh bây giờ chỉ mặc một cái quần đùi, cô một thân phụ nữ nửa khuya chạy đến trong phòng của người khác.

May mà là phòng của anh, nếu là đi phòng của người đàn ông khác, sự trong sạch của cô bây giờ đã không còn nữa.

“Anh Sóc……” Cô hình như phát giác được anh muốn rời khỏi, liền vội vàng giơ tay, nắm chặt lấy cánh tay anh, “Anh Sóc……”

Lòng bàn tay mềm mại ma sát trên cánh tay anh, còn không ngừng tiến lên trên, cô tại sao lúc uống rượu, sức lực lại mạnh như thế!

Anh cũng không muốn tổn thương cô, cho nên cứ giữ tư thể ngã người, mặc cho cô ra sức kéo, “Em ngủ đi, anh canh chừng, ngày mai đưa em đi sân bay.”

“Cái gì, anh Sóc, anh muốn đưa em đi……” Cơ thể cô đang nằm đột nhiên nửa ngồi lên, liền dính chặt vào người anh, “Anh đừng đưa em đi, đừng mà……”

“Bản thân em muốn đi, ngủ mau.” Tay trái của anh ấn lấy đôi vai cô, ý đồ muốn để cô nằm xuống lại, “Ngủ đi!”

“Em không muốn! Em không muốn đi! Anh Sóc……” Đôi chân cô ngồi trên giường đột nhiên quàng lấy cơ thể anh, đôi tay cũng ôm lấy cơ thể anh, cơ thể không ngừng chạm qua chạm lại trên người anh, chiếc đầm ôm ngực gần như từ từ sà xuống.

Đường Sóc cúi đầu liền nhìn thấy cô lộ ra phong cảnh đẹp, lập tức nghiêng đầu qua, “Đừng giỡn nữa, dậy đi!”

“Giỡn gì? Cái gì giỡn?” Cô ôm càng chặt hơn, nhưng đột nhiên phát hiện có chút không ổn cho lắm.

Tại sao có cái gì đó chạm trúng mặt cô, còn khá là cứng đấy!

Đôi mắt mơ màng của cô nhìn vào anh, “Anh Sóc……anh bệnh rồi.”

“Uhm, anh bệnh rồi, bệnh hiểm nghèo, trị không khỏi, em bây giờ có cần rời khỏi phòng anh, về phòng đi ngủ?” Anh sắp suy sụp rồi, dính lấy anh như thế, tưởng anh là cây liễu chỉ biết hướng xuống sao?”

Anh cũng là một người đàn ông bình thường.

“Đừng, em không muốn đi, anh ngủ chung với em, ngày xưa em ngủ chung với anh lâu như thế……” Tay của cô càng không thành thực sờ mó lung tung trên người anh, “Em thích anh, anh không hề thích em một tí nào sao?”

Đường Sóc cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, “Thủy Thủy, em say rồi.”

Đôi tay cô thuận thế khóa chặt lấy cổ của anh, sau đó ngẩng đầu hôn vào vành môi anh.

Cô thừa nhân lúc anh hôn mê, cô có lén lút hôn anh qua.

Nhưng to gan như thế vẫn là lần đầu tiên.

Quả nhiên là rượu có thể khiến gan to hơn, cô uống rượu rồi là to gan lên!

Sao đi chăng nữa ngày mai đi rồi, cũng không quan tâm, cái gì cũng không có cô mới là khó chịu thật sự.

Ngực của Đường Sóc bắt đầu bấp bênh kịch liệt, cả đầu óc bắt đầu quay cuồng, hình như bản thân đã không thể suy nghĩ được nữa.

Cơ thể hai người rơi xuống giường, dính lại với nhau, từng nụ hôn chi chít dần dần rơi xuống, trong phòng truyền đến tiếng hơi thở thô nặng.

Lý trí của anh từng tí một bị xâm lấn, đầu óc đột nhiên đau đến lợi hại, như là sắp nổ tung lên vậy.

Nằm xuống trên người cô, đột nhiên liền không còn động tĩnh nữa.

Triệt để xỉu đi.

Ôn Thủy cũng là trong trạng thái say rượu mơ mơ màng màng, cảm giác được anh không còn động tĩnh nữa, đôi tay ôm lấy anh, lại ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai lúc cô tỉnh dậy, chiếc giường bừa bộn đã không còn hình bóng của Đường Sóc.

Lễ phục dạ hội của cô bừa bộn bên giường, còn người của cô còn không ít vết hôn, tròng mắt của cô mở lớn từ từ.

Họ đêm qua……

Ở bên nhau thật sao?

Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác đau?

Không phải nói là lần đầu tiên sẽ đau sao?

Cô lập tức vén mền trên người, ga giường màu trắng không hề có vết máu, có chỉ là sự bừa bộn, còn nửa thân dưới của cô cũng không có cảm giác bị xâm phạm qua.

“Ha……”

Cô tự cười mình, cô mơ màng nhớ được hai người cũng kích tình như thế, không ngờ đến giây phút cuối cùng, anh vẫn là nhịn lại được.

Quả nhiên trong lòng anh là không có cô, nếu không tại sao lại không muốn cô chứ?

Cô từ từ đứng dậy, nhìn thấy trên sofa đặt một cái hộp, liền hiếu kì chạy qua đó.

Trên đó dán một tấm giấy note, là vết chữ của Đường Sóc.

“Quần áo ở dưới, chúc lên đường thuận lời, tiền đồ vô hạn.”

Cô cần không phải lên đường thuận lợi, không phải tiền đồ vô hạn!

Cô cần là anh!

Giấy note trên tay cô bị xé nát, sau đó mặc áo mới, liền đi ra ngoài!

Tên Đường Sóc kia, cô không còn muốn gặp mặt anh nữa!

……

Bệnh viện Thụy Nhã thành phố A.

“Anh em, anh được đấy, anh đúng là rất lợi hại!” Thích Thịnh Thiên nhìn vào Đường Sóc đang nằm trên giường, “Giỏi, trên giường cũng có thể xỉu được! Anh kích động đến thế sao?”

“Cậu nói ít lại một câu.” Trên tay Cảnh Thần Hạo cầm lấy X quang vừa mới chụp xong, còn có thể nhìn thấy trong đầu của Đường Sóc còn viên đạn.

Vị trí này……

Bác sĩ trong nước ngoài nước hiện nay cũng không có cách nào lấy ra được, làm sao đây?

“Em nói sao gì sao? Vốn dĩ là như thế mà!” Thích Thịnh Thiên cũng nhìn lên tấm X quang, “Nhưng, vì viên đạn này, ảnh hưởng cái đó, đúng là không đáng cho lắm!”

“Bác sĩ dặn dò, không được kích động quá.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào Đường Sóc, trong lòng vô cùng áy náy, anh nhất định phải nghĩ cách lấy viên đạn đó ra cho cậu ấy.

Sau này Đường Sóc nếu mà không có cách nào lấy vợ sinh con, đều là trách nhiệm của anh.

“Có thể không kích động sao? Đàn ông ở lúc đó làm sao có thể không kích động được, Tiểu Đường Đường nhà ta lại là lần đầu tiên, vẫn là……khụ khụ, em cái gì cũng chưa nói……” Thích Thịnh Thiên lắc đầu, kéo dài âm đuôi ra, “Đường Sóc, anh yên tâm, em, anh Hạo của em nhất định sẽ tìm bác sĩ được cho anh!”

“Cậu nói ít một câu đi, tôi sẽ khỏe nhanh hơn.” Đường Sóc dựa vào đầu giường, bây giờ cảm giác đầu óc vẫn còn chút đau.

“Chết tiệt, hai người muốn biến tôi thành kẻ câm sao.” Đôi tay Thích Thịnh Thiên lười lặng xỏ vào trong túi quần, “Anh chẳng phải nói cái người tên Ưng Thường Nguyệt, không, Ôn Thủy, cô ấy hôm nay phải đi rồi sao? Anh còn không mau đuổi theo người ta đi? Nếu anh có thể được, còn có thể để cô ấy giải trừ hợp đồng của anh, anh cua gái thế này, phần lớn là thất bại rồi.”

“Tôi không có cua cô ấy.” Anh chỉ muốn để cô khoảng cách xa xa thôi.

Đêm hôm qua là ngoài ý muốn, nhất thời không nhịn nổi thôi.

“Còn chối nữa, không có cua cô ấy, cô ấy tại sao lại thích anh như thế chứ! Còn chủ động dâng lên cửa, khi nào Hiểu Hiểu nhà tôi……” Ánh mắt Thích Thịnh Thiên từ từ nghiêng đầu nhìn vào cửa phòng bệnh.

Anh vẫn là không nên nói, không thể ở trước mặt Đường Sóc kích thích anh ấy, lỡ như anh ấy đột nhiên một lát lại xỉu đi thì sao?

Chẳng phải là gây chuyện rồi sao!

“Nghỉ ngơi cho khỏe.” Cảnh Thần Hạo thu lại tấm X quang trên tay, “Nếu không vấn đề, chiều có thể về được rồi.”

“Tôi bây giờ cảm thấy đỡ nhiều rồi, hai người bận đi, không cần ở lại bên tôi.” Anh một người đàn ông, ở viện vài tiếng, không cần phải làm lớn chuyện vậy đâu.

Bây giờ người của Đường gia cũng không còn ở trong nước.

Đường Tư Điềm cùng Đường mẫu ở nước ngoài nghỉ dưỡng rồi, đoán chắc sau này xảy ra chuyện gì, sẽ không trở về nữa.

Anh đúng là một người cô đơn rồi.

Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên ra khỏi cửa phòng bệnh, liền đi về phía ngoài.

“Anh Hạo, cái người tên Ôn Thủy kia, họ rốt cuộc?”

“Cậu ấy hiện giờ tình hình thế này, bệnh tình quan trọng nhất.” Ánh mắt Cảnh Thần Hạo thanh lạnh nhìn về phía trước.

Chỉ cần cậu ấy hết bệnh, viên đạn lấy ra được, sau này yêu đương kết hôn gì mới không xuất hiện tình huống bất ngờ như đêm hôm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK