Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô sẽ không đẻ con nữa.

Cô lười biếng nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, eo đụng sát người anh, đang tính cách xa xíu, lại bị anh ôm chặt.

“Anh tỉnh rồi.” Cô nhỏ tiếng đáp.

“Cho dù không tỉnh, anh cũng muốn ôm em.” Cô cúi đầu, tiến gần cô hôn em, “Bà xã, em muốn đi đâu?”

“Em chỉ muốn cách xa nơi nguy hiểm của anh xíu.” Cô thật không hiểu mới sáng sớm đã có phản ứng sinh lý như thế.

Anh nháy mắt nhìn mặt cô, “Bà xã, em muốn rồi?”

“Em không muốn, tối qua vẫn đau! Muốn gì chứ!” Cô bất mãn, “Hôm nay không đến công ty sao? Sao không vội gì hết.”

“Không vội, anh là tổng tài là sếp, có thể trễ xíu.” Anh cười nheo mắt, càng ôm chặt cô hơn.

“Thôi được, em nằm trên giường cùng anh.” Cô cười nói, lại nhắm mắt, ngủ nướng cũng không tệ.

...

Nhà Thích gia.

Lâm Tri Hiểu ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn Mật Nguyệt đang đi qua đi lại, “ Mật Nguyệt thật tội nghiệp, lâu lắm rồi bạn trai con không đến thăm con, không nhớ nó sao?”

Mật Nguyệt nghe cô nói, vội chạy qua chỗ cô, “mami, mami...ôm.”

“Con đã lớn, tự biết đi rồi, tự biết chạy qua đây.” Cô không muốn nhúc nhích.

“Mami, ôm ôm..” Mật Nguyệt nghe lời cô nói, uất ức đứng yên tại chỗ, đôi chân nhỏ lắc lư.

“Con qua đây, mami ôm...” Cô đưa đôi tay ra, “Qua đây đi.”

“Bặc bặc..” Mật Nguyệt đưa chân hướng về phía cô, bước chân có chút vội vàng.

“Ầm” 1 tiếng, nó té xuống đất.

Dưới đất có tấm nệm mềm, nên té không đau lắm.

Mật Nguyệt nằm yên tại chỗ, khóc um lên.

Lâm Tri Hiểu xót thương đi qua đó, ôm nó lên.

“Khóc vậy đó, còn khóc nữa bạn trai con không cần con nữa.” Lâm Tri Hiểu lau nước mắt cho nó, đôi mắt nó đẫm lễ mà mở to tròn.

Cũng không biết sao, đột nhiên lại trở nên như thế!

Cô nhớ quan hệ giữa Thích Thịnh Thiên và Thích đại thiếu không tốt lắm, sao có thể vì Thích đại thiếu, mà lấy dự án của Cảnh Thị cho anh ta chứ!

Giờ đã nghỉ việc ở Cảnh Thị lâu đến thế, Thích Thịnh Thiên chẳng sốt ruột tí nào.

Nếu đúng là giúp cho Thích đại thiếu, sao không đến Thích Thị làm?

“Mami..” Mật Nguyệt lại khóc dựa vào người cô, “mami...”

“Được rồi được rồi, không khóc nữa, Mật Nguyệt là dũng cảm nhất.” Cô nhẹ vỗ lưng nó, so với Mật Nguyệt, cô càng lo cho Thích Thịnh Thiên hơn!

“Sao rồi, tiểu bảo bối của ta, mami ăn hiếp con.” Giọng Thích Thịnh Thiên vang lên.

Lâm Tri Hiểu thấy anh từ ngoài đi vào, “Nó tự té.”

“Té thì đứng lên, có phải chuyện gì lớn đâu!” Thích Thịnh Thiên đến bên cô ngồi xuống, “Mật Nguyệt, daddy ẵm, được không?”

Mật Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt mở to, đưa đôi tay nhỏ về phía anh.

Thích Thịnh Thiên ôm Mật Nguyệt vào lòng, Mật Nguyệt đạp lên chân của anh, “Daddy...”

Giờ nó chỉ biết vài từ đơn giản đó.

“Anh sao rồi.” Lâm Tri Hiểu bưng ly nước uống vài ngụm, nhìn anh.

“Bà xã, anh như vậy chẳng phải tốt sao?” thân hình Thích Thịnh Thiên nghiêng nhìn cô, “Em nhớ anh rồi?”

“Anh ở bên em, em nhớ anh em có thể ôm anh, ý em nói là chuyện anh và đại Boss.” Cô không tin Thích Thịnh Thiên có thể làm ra chuyện phản bội đại boss.

“Ồ, bọn anh không có quan hệ. “ Nói xong anh tiếp tục chơi đùa với Mật Nguyệt.

Lâm Tri Hiểu nhìn cha con họ chơi vui thế, bộ dạng không có gì xảy ra, chẳng lẽ chỉ có mình cô lo xa sao?

Hôm đó trước bia mộ Bác Đường gặp Nhiễm Nhiễm và đại boss, không có chào hỏi, nhìn họ giống như trở thành kẻ thù vậy.

“Mật Nguyệt cũng nghe không hiểu, anh có thể nói với em sự thật không? Em rất lo.” Cô cầm chặt cái ly, ánh mắt lo lắng nhìn anh.

“Bà xã, đừng lo, anh ổn lắm mà.” 1 tay rảnh của anh ôm lấy cô, “Chúng ta sẽ ổn thôi, chuyện này không có gì lớn, qua 1 thời gian nữa sẽ hết thôi, nếu em thấy anh nuôi không nỗi em, em có cần đi làm, nuôi anh? Còn có Mật Nguyệt!”

“Em đi làm nuôi cha con anh?” Lâm Tri Hiểu liếc nhìn anh, “Anh không phải có thẻ Black của Mẫn Lệ sao?”

“Cũng đúng, vậy để Mẫn Lệ nuôi cả nhà ta, Mẫn Thị cũng không sập được, nửa đời sau của chúng ta cũng không cần đi làm, chi bằng đi du lịch.” Thích Thịnh Thiên đột nhiên cao hứng.

“Mật Nguyệt thì sao?” cô hỏi.

“Đương nhiên là dẫn đi rồi, nhà 3 người chúng ta, là phải bên nhau, việc không dược trễ, mai chúng ta đi luôn nhé!” Anh nhướn mày, “Đem theo thẻ Black của Mẫn Lệ.”

Cô lặng lẽ uống nước, cho nên đem thẻ của Mẫn Lệ đi chơi?

Nếu bị anh ta biết, không biết chừng sẽ ho ra máu mất.

“Ha ha..” Mật Nguyệt dường như nghe hiểu, nó vô cùng vui vẻ tay chân đều đang nhảy múa.

“Mật Nguyệt ngoan thật, daddy mỗi ngày đều dẫn con đi xem thế giới, được không?” Thích Thịnh Thiên cười nhìn Mật Nguyệt, con gái này ngoan thật.

Thật quá hời cho thằng nhóc Dương Dương!

Haiz!

Đính hôn sớm quá!

Lâm Tri Hiểu không biết tâm tình của Tiểu Cửu Cửu Thích Thịnh Thiên, còn lo cho mối quan hệ giữa anh và đại boss.

“Sau này anh tính ngày nào cũng ở nhà sao? Không đi Cảnh Thị, cũng không đi Thích thị?” Cô biết Thích Thịnh Thiên không muốn nói, nhưng cô nén lâu quá rồi.

“Bà xã, cho dù cần việc, cũng không cần đến công ty bọn họ, không cần lo, chúng ta đi du lịch về rồi tính!”

“Được thôi!” chỉ có thể thế thôi.

Không ngờ ngày thứ 2, bọn họ dọn đồ thât, đi du lịch nước ngoài.

....

Trong phòng họp truyền thông Đường Thị.

Sau khi Đường Sóc hôn mê, nghiệp vụ của Đường Thị đều do Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên lo, sức khỏe cha mẹ Đường Sóc không tốt, không thể làm việc lâu.

Cho nên lúc họp Cảnh Thần Hạo luôn ngồi giữa.

Nhưng hôm nay, ngoại lệ.

Mẹ Đường Sóc ngồi giữa, Cảnh Thần Hạo ngồi bên phải, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

“Bao lâu nay thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của Thần Hạo, Sóc không biết bao giờ tỉnh, giờ tôi muốn để Tư Điềm quản lý công tu, mọi người có ý kiến gì không?” Mẹ Đường Sóc nhìn các lãnh đạo công ty.

Bà vừa nói ra, trong phòng họp thảo luận không ngớt.

Cô Đường chỉ là 1 tiểu thư không biết gì về học thuật, đâu biết quản lý công ty?

Công ty giao cho cô ta, chẳng khác kéo công ty đi xuống.

“Đổng sự trưởng phu nhân, không phải chúng tôi không đồng ý, thực ra cô Đường đối với sự phát triển công ty, kế hoạch công ty, nghiệp vụ công ty, không hiểu gì hết, đột nhiên đến đây quản lý, không phải chúng tôi không phục, chỉ sợ cô ấy không quản nỗi bao lâu.” 1 trong những lãnh đạo cấp cao nói.

Mẹ Đường Sóc nhìn sang Đường Tư Điềm, “Tư Điềm rời khỏi đây quá lâu, đúng là không hiểu mọi mặt của công ty, nhưng không ai mới bắt đầu điểu hiểu ca, cần 1 quá trình, tôi tin nó có thể hiểu được thông qua học tập và cố gắng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK